Nhưng ngày mai phải đi làm, đêm nay cũng không thể làm ầm ĩ đến muộn, sau khi Khâu Dạng sấy tóc cho Thẩm Nịnh Nhược, thời gian đều sắp 10 giờ rưỡi.
Kỳ nghỉ kéo dài năm ngày rất dễ làm rối loạn đồng hồ sinh học của mọi người, đêm nay vẫn là cần ngủ sớm một chút mới được, nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần.
Nhưng cho dù là như thế, Thẩm Nịnh Nhược cũng sẽ không bỏ qua cho Khâu Dạng, mà chờ nàng lau mặt và rửa sạch tay lần nữa, liền thấy Khâu Dạng đã đắp chăn đặt điện thoại ở một bên, đèn bàn gần Khâu Dạng bên kia, hiện tại đang ở chế độ bảo vệ mắt nhất, màu vàng ấm áp, cấp lông mi Khâu Dạng cũng đều xoát một tầng sắc ấm.
Thẩm Nịnh Nhược xốc chăn lên, nhích người lại gần, dùng chóp mũi cọ cọ vào tai Khâu Dạng: "Buồn ngủ sao?"
"Vẫn ổn." Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, đầu nghiêng nghiêng, nhìn mặt cô, "Đang đợi chị thu nốt khoản dư còn lại."
"Khoản dư còn lại" là cái gì, các nàng đều biết.
Điều này không cần ăn ý, hoàn toàn là đem đáp án bày ở trước mặt, muốn các nàng niệm ra.
Thẩm Nịnh Nhược cười nhẹ một tiếng, theo sau "Ừm" một chút: "Để chị."
"Vậy chị tắt đèn trước."
Cô nói liền phải hơi hơi cúi người qua, tắt đèn bàn ở bên kia Khâu Dạng đi, nhưng lúc tay cô mới vừa giờ lên, đã bị Khâu Dạng nắm lấy.
"Tạm thời không cần tắt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nịnh Nhược có chút ngạc nhiên, cô rũ mi mắt, nhìn hiện tại bởi vì hành động chính mình muốn tắt đèn mà Khâu Dạng bị chính mình đè ở dưới thân: "Làm sao vậy?"
Tóc Khâu Dạng đều xõa tung ở trên gối, ánh lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, Thẩm Nịnh Nhược chỉ thấy nàng liếm môi, mới chậm rãi mở miệng nói ra lý do: "Em còn chưa có thấy dáng vẻ của chị khi chị gọi em với xưng hô mới."
Thẩm Nịnh Nhược hiểu ra, đôi mắt cong một chút: "Xưng hô không phải dùng để gọi sao?"
Cô thấp hèn cúi đầu, lại dùng chóp mũi cọ chóp mũi Khâu Dạng, lại đem đôi môi dán lên môi Khâu Dạng, cô không duỗi đầu lưỡi, chỉ là dán mà thôi, theo sau bình thường mở miệng nói câu tiếp theo: "Bảo bối còn muốn xem như thế nào a?"
Lúc Thẩm Nịnh Nhược nói chuyện môi cũng động theo, bốn cánh môi ấm áp dán nhau, đôi môi Khâu Dạng cũng mấp máy theo.
Khâu Dạng bỗng chốc giác có chút khát nước, cầm lòng không được mà thè đầu lưỡi ra, mà lần này liếm đến còn có môi Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn duy trì động tác này không nhúc nhích, Khâu Dạng thu lại lưỡi hồng, phản hồi một câu: "Em lại không nhìn thấy."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới lại lần nữa đem đầu hướng lên trên, ánh mắt cô từ trên trán Khâu Dạng từng li từng tí dời xuống, lướt qua mi mắt cùng lông mi của Khâu Dạng, lại lướt qua sống mũi và chóp mũi của Khâu Dạng, cuối cùng dừng chân trên đôi môi oánh nhuận của Khâu Dạng.
Lúc sau cô nói xong cái từ "Được" này, cô khẽ mím môi, như không có ý định nói tiếp.
Ánh mắt Khâu Dạng ở trên người Thẩm Nịnh Nhược, nàng không biết có phải chính mình bướng bỉnh hay không, kỳ thật không xem cũng không có gì, đây không phải chuyện gì quan trọng lắm, vì thế trước lúc Thẩm Nịnh Nhược còn chưa mở miệng, nàng liền há miệng, chỉ là một chữ cũng chưa phát ra, Thẩm Nịnh Nhược khóe mắt mang theo ý cười gọi nàng: "Tiểu Dương bảo bối."
"Hai cái này kết hợp lại, có phải dễ nghe hơn không a?" Thẩm Nịnh Nhược trong miệng là nói như vậy, giây tiếp theo rồi lại kêu nàng, "Bảo bối."
Giọng nói Thẩm Nịnh Nhược có chút đè nén, cấp cho một tiếng "Bảo bối" này tăng thêm càng nhiều tình ý ở bên trong, một bên làm người cảm thấy ôn nhu đồng thời lại bịt kín một tầng sắc khí sa mỏng.
Khâu Dạng cảm thấy bản thân dường như quên mất hô hấp, cũng quên mất trả lời vấn đề này, nhưng mà Thẩm Nịnh Nhược cũng không cần nàng trả lời, hỏi ra là vì muốn trêu nàng mà thôi, thừa dịp trong lúc nàng ngẩn người, Thẩm Nịnh Nhược liền lại lần nữa cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Lần này không còn đơn thuần chỉ là dán nữa, đầu lưỡi Thẩm Nịnh Nhược dễ như trở bàn tay mà cùng Khâu Dạng giao triền bên nhau, mà đầu ngón tay phải cô nhẹ nhàng mà búng nhẹ vành tai Khâu Dạng, sau hai ba lần, đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược liền dọc theo cằm Khâu Dạng vỗ lên.
Bắt đầu thu khoản dư, chỉ là quá trình yêu cầu một ít thời gian.
Thẩm Nịnh Nhược như là đang chơi một trò chơi chỉ thuộc về cô, cô thông quan kiện vị chỉ có hai vị trí, phân biệt là tay và môi, mà giao diện trò chơi vẫn luôn biến hóa, cô vừa ấn kiện vị, liền nương theo ánh đèn nhìn màn hình trò chơi dần dần nổi lên hồng nhạt.
Ánh mắt có thể đạt được chỗ là giao diện bóng loáng, có hai ngọn núi cần cô leo lên, cũng có một chỗ nước suối yêu cầu cô đến hấp thu.
1
Thẩm Nịnh Nhược yết hầu động vài cái, cũng không biết có phải bởi vì độ khó trò chơi ngày càng tăng hay không, mà hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, mà chủ thể trò chơi này cũng không tốt hơn chỗ nào, lúc cô ấn kiện vị đi ngang qua núi nhỏ, còn có thể nghe thấy trò chơi toát ra từng tiếng hừ nhẹ.
Thẩm Nịnh Nhược rất thích, nhưng cô cảm thấy không đủ.
Vì thế sau lần đầu tiên thông quan, cô một lần nữa tới một lần, mà lần này cô thay đổi cách chơi, cô trở mình giao diện trò chơi.
Khâu Dạng chôn mặt ở trên gối, sau lưng nàng hướng lên.
Nàng hơi nghiêng đầu, cho bản thân có thể thông thuận mà hô hấp, nhưng Thẩm Nịnh Nhược dường như chính là không muốn cho nàng như ý nguyện, lại thò qua tới hôn nàng đoạt lấy hô hấp của nàng, nhưng cho dù là như thế này, đầu ngón tay lại cũng không buông tha cho phía sau nàng.
1
Trước khi thu khoản dư muốn chính là không thể làm ầm ĩ quá muộn, nhưng chờ đến kết thúc vừa thấy thời gian, lại qua 0 giờ.
Thẩm Nịnh Nhược thậm chí còn ôm Khâu Dạng vào phòng tắm tắm rửa, mới bị lôi kéo ôm lấy bạn gái mỏi mệt đã ngủ.
Một giấc này không có ngủ lâu lắm, sau bảy tiếng đồng hồ liền từng người rời giường.
Sau khi Khâu Dạng rửa mặt liền đến cho Bình Tử thêm miêu lương mới, nàng cảm thấy Bình Tử hiện tại xác thật có chút mập lên, nhưng mà mèo quá béo có ảnh hưởng đến sức khoẻ, liền muốn khống chế một