Thẩm Nguyên Khải nói xong rũ mắt xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cơm trước mắt, lay hai hạ, sau đó dừng một chút, bổ sung một câu: "Bố không có ý gì khác chỉ là nhiều năm như vậy bố nghĩ rằng con chỉ có một mình Diêu Dao là bạn."
"......" Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ tim đập chậm nửa nhịp lại khôi phục bình thường, cô còn tưởng rằng Thẩm Nguyên Khải trực tiếp hoài nghi quan hệ của cô và Khâu Dạng.
Kỳ thật hoài nghi cũng không sao, cô nói ra đáp án cũng không sao, chỉ là cô không biết Thẩm Nguyên Khải có thể chịu nổi hay không thôi.
Nếu không thể tiếp nhận, bữa cơm này phỏng chừng sẽ không thể ăn vui vẻ được, đến cuối cùng lại dẫn đến cãi nhau.
Cô không muốn cãi nhau, cãi nhau nhiều năm như vậy, cô cũng mệt mỏi lắm rồi.
Không thấy Thẩm Nịnh Nhược mở miệng trả lời, Thẩm Nguyên Khải mới ngước mắt lên, nhìn về phía con gái mình, cười một chút: "Nhanh ăn cơm đi, ăn nhanh kẻo lại nguội."
Thẩm Nịnh Nhược "Ừm" một tiếng, cô nhìn bố, miệng trương trương, đơn giản thử: "Bố thật sự chỉ nghĩ như vậy sao?"
Không đúng, đây không phải thử, đây hoàn toàn chính là chất vấn.
Cô không cảm thấy Thẩm Nguyên Khải sẽ hỏi vấn đề này, gần chỉ là cảm thấy cô có nhiều bạn bè mới mà thôi.
Biểu tình Thẩm Nguyên Khải có chút nặng nề, nhà ăn rộng lớn lộ ra một luồng khí lạnh băng, ông cầm chặt đũa đối diện với Thẩm Nịnh Nhược, qua vài giây, mới lại mở miệng, ôm lấy giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy bằng không thì sao?"
"Chẳng lẽ cô gái kia và con có quan hệ không bình thường sao?" Ông nói rất tự nhiên, nhìn không ra bất kỳ khác thường nào.
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược một ngụm liền đáp.
Thẩm Nguyên Khải muốn gắp đồ ăn bỏ vào miệng thì ngừng lại, ông có chút giật mình mà nhìn con gái.
Hai bố con bọn họ lớn lên không giống cho lắm, Thẩm Nịnh Nhược vẫn là giống mẹ nhất, đặc biệt là khuôn mặt này, như thể là một khuôn mẫu đúc ra vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ăn cơm trước đi." Sau khi Thẩm Nguyên Khải hoãn lại, thu hồi ánh mắt, lúc này mới gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng.
Chỉ là rất kỳ quái, món này ông rõ ràng là đồ ăn thiên ngọt, đến trong miệng lại thay đổi vị.
Làm ông cảm thấy chua xót.
Thẩm Nịnh Nhược: "Ừm."
Thẩm Nguyên Khải những năm gần đây trên cơ bản đều là ở nhà, không làm chuyện gì dư thừa, cũng liền bắt đầu nghiên cứu thực đơn, nhiều năm như vậy ông có thể nấu những món ăn rất ngon, chỉ là số lần Thẩm Nịnh Nhược ăn không nhiều.
Trước kia lúc còn học đại học, Thẩm Nịnh Nhược luôn rất bận, cô bận lấy học bổng, bận rộn vì tính toán cho tương lai, sau khi tốt nghiệp liền dấn thân vào công việc, cũng càng thêm nỗ lực.
Kỳ thật số lần cô về nhà không ít, chỉ là thường xuyên chính là trở về còn không có bắt đầu ăn cơm, liền sẽ cùng Thẩm Nguyên Khải cãi nhau ầm ĩ cả lên.
Mà ký ức ăn cơm lần trước còn dừng lại ở bữa cơm tất niên, một đêm đó hai bố con hiếm khi không cãi nhau, nhưng buổi sáng hôm sau liền lại bắt đầu, Thẩm Nịnh Nhược đơn giản đi tìm Diêu Dao chơi, không ở nhà đợi.
Bữa cơm này có thể bình tĩnh mà bắt đầu như vậy, có chút ngoài dự đoán của Thẩm Nịnh Nhược.
Dựa theo phong cách trước đây của Thẩm Nguyên Khải, hỏi xong lúc sau liền sẽ lải nhải, mà không phải nói sang chuyện khác.
Thẩm Nịnh Nhược áp nghi hoặc trong lòng xuống, trong lúc nhìn về phía Thẩm Nguyên Khải rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra khỏi miệng.
Bỏ đi, cứ như vậy cũng khá tốt, có những chuyện là yêu cầu thời gian để tiêu hóa và tiếp thu, huống chi ở trong nhận thức của Thẩm Nguyên Khải, bản thân cô sẽ cùng đàn ông yêu đương rồi kết hôn.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không rối rắm cái này, sau khi ăn xong nàng chủ động đứng lên, thu dọn chén đĩa.
Trong nhà có máy rửa chén, cô chỉ cần khởi động là được.
Thẩm Nguyên Khải qua lấy chén trà của mình, ông nhìn cửa phòng bếp đóng lại, thật sâu mà thở dài một hơi, hơn nữa dần dần tăng thêm lực cầm chén trà xoay chuyển theo tâm trí của mình.
Thẩm Nịnh Nhược rất mau liền từ phòng bếp ra tới, nàng nhìn bố ngồi ở trên sô pha, hô một tiếng: "Bố."
"Hả, bố đây." Thẩm Nguyên Khải thu hồi tất cả suy nghĩ, nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi dưới, lại khom lưng rút tờ khăn giấy lau tay, mới do dự mà nói: "1-5 con đi Tây Thành chơi, có mang quà về cho bố, để ở trên xe, bây giờ con đi lấy."
"Được." Thẩm Nguyên Khải lại cười một cái, ông biết đây là Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy xấu hổ khi ở chung với ông, cố ý tách nhau ra.
Nhưng lời Thẩm Nịnh Nhược nói cũng không phải nói dối, cô mang cho Thẩm Nguyên Khải tác phẩm điêu khắc từ viện bảo tàng Tây Thành, Thẩm Nguyên Khải không có hứng thú yêu thích nào khác, chính là rảnh rỗi sẽ mày mò điêu khắc, bây giờ trong nhà có cả tủ kính trưng bày tác phẩm mà Thẩm Nguyên Khải sở hữu.
Mà quà này không phải mua cùng ngày với ngày đến viện bảo tàng Tây Thành, mà là trước một ngày khi rời đi cô nhớ tới mới lại đến viện bảo tàng mua.
Sáng nay trước khi đi làm, cô còn cố ý đem theo quà bỏ vào cốp xe, kết quả lúc sau xuống xe liền quên bén mất.
Cố ý tách nhau ra là thật, muốn đi lấy đồ cũng là thật.
Sau khi ra khỏi nhà, Thẩm Nịnh Nhược liền thật dài mà thư khẩu khí, cô mở khóa di động, đọc tin nhắn Khâu Dạng gửi tới, gửi trước một câu, sau đó liền gọi điện thoại qua.
Khâu Dạng nghe máy rất nhanh: "Alo? Đã về tới chưa?"
"Khả năng phải một lúc nữa." Thẩm Nịnh Nhược ấn thang máy.
"Được."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn số tầng nhảy dần, ngón tay cái nhéo di động xoa xoa vách tường, mới mở miệng nói: "Tiểu Dương, chị rất nhớ em."
"Em biết rồi, em cũng rất nhớ chị."
Thang máy ở Khâu Dạng mới vừa nói xong lúc sau liền mở ra, Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng cong một chút: "Ừm."
"Vậy em chờ chị trở về."
"Được."
Điện thoại cứ như vậy ngắt máy, Thẩm Nịnh Nhược vào thang máy, cô mạc danh mà hoảng hốt.
Lúc sau lấy xong tác phẩm điêu khắc, Thẩm Nịnh Nhược liền lên lầu.
Cái này là kiến trúc vẻ ngoài của viện bảo tàng Tây Thành, các chi tiết được xử lý vô cùng tỉ mỉ, nhưng điêu khắc không lớn, thắng ở độ tinh xảo.
Thẩm Nịnh Nhược xách theo túi, lại lần nữa bước ra khỏi thang máy, cái loại cảm giác khẩn trương này lại một lần thổi quét toàn thân cô.
Cô biết lại sau một lần vào cửa, có đề tài liền lại tiếp tục.
Thẩm Nguyên Khải còn ngồi ở trên sô pha, chỉ là đôi mắt nhắm, trông ông vô cùng mỏi mệt, khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông mới mở mắt nhìn phía cửa.
Thẩm Nịnh Nhược một lần nữa mang dép lê vào, đem túi đặt ở trên bàn: "Tặng bố."
"Cảm ơn." Thẩm Nguyên Khải thẳng người