Nhân viên cửa hàng khi nói chuyện mang theo một chút giọng điệu Vân Thành, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, ở đây cả bốn người đều nghe hiểu, sau khi cô ấy nói xong liền rời đi, đi bận việc bàn khác.
Không khí có một chút xấu hổ, Khâu Dạng chớp đôi mắt: "Em không biết là ai."
Việt Sở nhìn sắc mặt Thẩm Nịnh Nhược, khóe miệng dương lên, dường như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Dạng Dạng vẫn luôn rất được người khác yêu thích."
1
Đuôi lông mày Thẩm Nịnh Nhược giương lên: "Mình có thể không biết sao?"
Diêu Dao nhịn không được vỗ nhẹ cánh tay Việt Sở: "Cậu bớt nói mấy câu đi, bảo bối."
Thẩm Nịnh Nhược lại quay đầu đi, chuyển lại đề tài trước đó: "Đi KTV trước, nơi này có chút ngột ngạt."
"Được."
KTV liền ở tòa nhà bên cạnh, quy mô rất lớn, là một KTV rất có tiếng ở Vân Thành.
Lúc sau ra khỏi nhà hàng, Khâu Dạng liền chủ động dắt tay Thẩm Nịnh Nhược, nàng "Ai nha" một tiếng: "Em thật sự không biết cô ấy là ai, lúc ăn cơm cũng không để ý chung quanh."
"Chị biết." Lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược có chút lạnh, nhưng bị Khâu Dạng nắm chặt như vậy, liền dần dần ấm lên.
Thẩm Nịnh Nhược nghiêng nghiêng đầu, nhìn nàng đôi mắt sáng ngời: "Chị lại chưa nói em cái gì."
Khâu Dạng thở dài, ngay sau đó ninh mày lên: "Nếu biết em họ Khâu, vậy khẳng định chính là người có quen biết em, ba chữ "còn thích cô" kia, liền đại biểu lúc trước cô ấy có thích em."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được lên tiếng: "Tiểu Dương, sao lại có người như em ở trước mặt bạn gái mà nhắc tới tình địch vậy chứ."
Khâu Dạng nở một nụ cười rạng rỡ với cô: "Bởi vì em chỉ thích chị thôi."
"Chuyện này không thể tồn tại hiểu lầm, em đương nhiên phải làm sáng tỏ mới được, nếu không lúc sau lại đến nữa, chị nghi ngờ em thì em biết làm sao? Em mới không cần chị hoài nghi em, em muốn chị không hề giữ lại mà tin tưởng em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Dao và Việt Sở ở phía trước đi tới, đã tới dưới lầu, bấm thang máy đi lên.
Cuộc đối thoại giữa Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược bị hai người các nàng vô tình mà tất cả đều nghe vào tai.
Diêu Dao thấp giọng hỏi lên: "Học muội của cậu vẫn luôn dỗ người như vậy sao?"
"Mình không biết." Việt Sở lắc đầu, trộm nhìn Khâu Dạng một cái, "Trước giờ mình chưa từng thấy bộ dạng khi yêu đương của em ấy."
Diêu Dao lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: "Học xong rồi."
Nội tâm Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ có một chút tức giận, cô không phải giận Khâu Dạng, mà là giận chuyện này, bởi vì không biết người này là ai thế nhưng đang làm điều này trước mặt cô như vậy.
Đây là hành vi gì đây?
Đây là đang khiêu khích.
Nhưng được Khâu Dạng dỗ dành như vậy, cơn giận này tức khắc liền tan thành mây khói, làm cô một lần nữa bình tĩnh lại.
Lúc này thang máy mở ra, chờ người bên trong ra ngoài, bốn người liền một trước một sau mà bước vào.
Không khí trầm mặc, không ai nói chuyện.
Phòng là Diêu Dao đặt, sau khi nhân viên lễ tân xử lý xong, nhân viên liền dẫn bốn người các nàng đi đến phòng đã đặt.
Chờ tới phòng, nhân viên cũng rời chạy, Khâu Dạng mới ngồi xuống nghiêm túc lướt danh sách WeChat của mình.
Những năm gần đây người thổ lộ với nàng không ít, có nam có nữ, có rất nhiều bạn học, có rất nhiều người làm việc bán thời gian, lúc trước nàng cũng chưa có xóa, bởi vì nàng cảm thấy không có cần thiết, đặc biệt là những người này cũng không tiếp tục dây dưa với nàng, nàng thậm chí còn thấy có đã đăng ân ái trong vòng bạn bè, đối với nàng xem như hoàn toàn buông xuống.
Vậy người này rốt cuộc là ai a? Khâu Dạng trong lúc nhất thời cũng không biết.
Việt Sở đã chọn bài hát, cùng Diêu Dao bắt đầu hát lên, mà Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở một bên, đôi môi nhấp như cũ là một chữ không nói.
Khâu Dạng liếm hạ cánh môi mình, dựa qua một chút, để sát vào tai Thẩm Nịnh Nhược: "Còn đang giận sao?"
"Không có." Thẩm Nịnh Nhược trả lời, "Đang đợi em tìm ra tới người đó là ai, chị sẽ đem tiền chuyển cho cô ta."
Khâu Dạng nắm tay: "Được!"
"Em lập tức tìm ra liền!"
Thẩm Nịnh Nhược bật cười, bộ dạng này của Khâu Dạng quá đáng yêu, cô không khỏi nâng tay lên xoa xoa đầu Khâu Dạng: "Chị mới sẽ không không tin em, em yên tâm, hơn nữa chị đối bản thân vẫn là rất có tự tin, không đẹp như chị không ưu tú như chị không thích em như chị, giống như không cho đường lui."
Khâu Dạng gật đầu: "Ừm ừm."
Khâu Dạng lại tiếp tục lướt danh sách WeChat, ngẫu nhiên click mở một cái khung thoại, theo sau lại ấn trở về, tiếp tục xem cái tiếp theo.
Thẩm Nịnh Nhược ở một bên giữa mày thình thịch thẳng nhảy, ở Khâu Dạng lại một lần quay trở về lúc sau, hỏi: "Những người này đều là biểu lộ thích em sao?"
"...... Không phải nhớ rõ lắm, click mở đều là có chút ấn tượng."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược: "Em tiếp tục."
Ngay cả khi cách này như mò kim đáy bể, Vân Thành lớn như vậy, người liên hệ đến di động Khâu Dạng cũng không ít.
Diêu Dao và Việt Sở đều chuyển vài bài hát, hát đến vô cùng high, các nàng cũng không tìm Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng.
Nhưng bất cứ ai có đầu óc đều biết rằng đó không phải là thời điểm thích hợp, các nàng lại không phải không có đầu óc.
Tay Thẩm Nịnh Nhược đặt ở đầu gối, đầu ngón tay lại bắt đầu gõ lên, không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy Khâu Dạng nói một tiếng: "Được."
"Là ai?"
Khâu Dạng đem giao diện điện thoại đến trước mặt cô: "...... Tự cô ấy tìm tới em."
Thẩm Nịnh Nhược hư hư đôi mắt.
Danh bạ viết chính là "Nhạc Ngu học tỷ", bởi vì Khâu Dạng đổi di động, dữ liệu cũng không có biện pháp chuyển lại đây, bởi vậy lịch sử trò chuyện lúc trước là không có, chỉ có mới nhất.
Nhạc Ngu: 【 Tiểu Khâu Dạng sao còn không tìm được chị a? 】
Nhạc Ngu: 【 Nếu sớm biết thì hôm nay chỉ đã vào cửa nhà hàng chào hỏi em rồi. 】
Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, đem điện thoại trả lại cho Khâu Dạng, cằm hơi hơi nâng lên: "Chính em nhìn mà làm đi."
Khâu Dạng sụt sịt cái mũi, suy nghĩ hai giây, nàng trực tiếp đem tiền ăn tối nay chuyển qua.
Nhạc Ngu: 【? 】
Nhạc Ngu: 【 Thật khách khí a. 】
Nhạc Ngu: 【 Mời em ăn bữa cơm cũng không được sao? 】
"Người này là ai a." Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được.
Khâu Dạng lại để sát vào tai