Thẩm Nịnh Nhược có trong nháy mắt thất thần, trong đầu hiện lên ý nghĩ nói cho Khâu Dạng tin Văn Nguyên chính là em trai Khâu Dạng.
Nhưng thực mau cô liền kiên định xuống dưới.
Trong chuyện này, bất luận cô và Khâu Dạng có thích nhau bao nhiêu, nhưng rốt cuộc cô cũng là người ngoài cuộc.
Văn Nguyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đầu óc thanh tỉnh, có ý nghĩ và quy hoạch của chính mình, nếu cô là tự tiện nói cho Khâu Dạng, như vậy kết quả có lẽ không phải thực như ý, bởi vậy cô chỉ có ấn xuống cái ý niệm này.
Rất khác với việc cô không nói cho Tần Duật biết Khâu Dạng chính là chị gái Văn Nguyên, rốt cuộc Tần Duật cũng giống chính mình, đều là người ngoài cuộc.
Thẩm Nịnh Nhược mí mắt rũ rũ, nâng lên tay tới vỗ về cái gáy Khâu Dạng nhu phát: "Chị sẽ luôn ở đây."
Khâu Dạng: "Ừm."
Khâu Dạng sụt sịt mũi, vài giây liền đứng lên: "Em khôi phục xong rồi, chúng ta trở về thôi."
Thẩm Nịnh Nhược như cũ có chút lo lắng: "Thật sự không cần đi ra ngoài đi dạo sao?"
"Thẩm đại tổng giám." Khâu Dạng nở nụ cười, "Hiện tại là thời gian làm việc, là đang xã giao, nào có thể tùy ý như vậy a."
"Chị nói có thể là có thể."
Khâu Dạng lắc đầu bật cười: "Trở về đi, trước khi rời khỏi công ty em muốn làm tốt từng việc một."
"Rời khỏi công ty?" Thẩm Nịnh Nhược bắt giữ trọng điểm này.
Đôi mắt Khâu Dạng chớp hạ: "Không phải đã nói với chị rồi sao? Em cảm thấy Văn tổng muốn muốn đuổi việc em."
"......" Thẩm Nịnh Nhược trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cô mím môi, cuối cùng cũng chỉ là phản bác một câu, "Chị cảm thấy sẽ không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Dương của chị lại không có làm chuyện gì xấu, anh ta không thể vô duyên vô cớ mà đuổi việc em."
Khâu Dạng đã trở về, một bên bước nện bước một bên nói: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà suy nghĩ của lão tổng, sao mà em đoán được?"
Nàng nói xong liền không nghĩ lại tiếp tục đề tài này nữa, vì thế trong miệng nói đổi chủ đề: "Đúng rồi, Thẩm tổng giám, em cảm thấy thái độ Tần tổng đối với Văn tổng có chút khác."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy đại khái là bởi vì Tần tổng lòng mang ý xấu đi." Thẩm Nịnh Nhược khinh phiêu phiêu mà nói câu, lại như thể có một hòn đá lớn trong lòng Khâu Dạng rơi xuống.
"Lòng mang ý xấu" ở thời điểm như vậy không có giải thích khác.
Khâu Dạng có chút sửng sốt, Thẩm Nịnh Nhược cong mắt nhìn nàng: "Tiểu Dương, đi thôi."
Khâu Dạng phản ứng lại đây, cũng nở nụ cười theo, chờ tới cửa rồi, mới thu lại ý cười nồng đậm này.
Thẩm Nịnh Nhược trong lòng đốt một nén hương cho Tần Duật.
Không có biện pháp, vì dỗ bạn gái vui vẻ, chỉ có thể bán đứng anh trai thôi.
1
Thẩm Nịnh Nhược đẩy cửa phòng ra, trên mặt biểu tình lại khôi phục tới bộ dáng trước đó.
Một chuyến đi ra ngoài này không bao lâu, nhưng trên bàn đồ ăn đều đã dọn lên.
Kha Diệp Tử như cũ là ngồi ở giữa Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, cô ấy biết đây là hai người các nàng là muốn tránh nghi ngờ nên cũng không quá thấp thỏm.
Tần Duật trên cơ bản chính là đảm đương bầu không khí, bữa tiệc này là xã giao không sai, nhưng đồng thời cũng là lúc trò chuyện vui vẻ, anh chính là muốn ở trước mặt Văn Nguyên biểu hiện nhiều một chút, lại đem những trải nghiệm thật trâu của chính mình trước kia lấy ra, liền suýt nữa về nhà lấy cúp và giấy chứng nhận.
1
Từ lúc Khâu Dạng biết tâm tư của Tần Duật, lực chú ý liền đặt tập trung vào việc này, mà Tần Duật hiện tại lại là biết ăn nói như vậy, tinh lực nàng lại bị lôi kéo không ít, ít nhất bắt đầu nghiêm túc nghe Tần Duật kể chuyện xưa.
Nhưng chờ tới bữa tiệc kết thúc, những lời Bành Khai Miểu nói đó lại hiện hết trong đầu nàng, làm nàng suy nghĩ rành mạch.
Nàng thấp thấp lông mi.
Sau khi ăn xong nên trở lại công ty, Khâu Dạng còn không có nghĩ xong phải đối mặt với Cù Ngôn thế nào, nàng có thể vẫn luôn bảo trì trấn định như vậy sao?
Bản thân nàng không phải thực xác định.
Cùng người Kỳ Diệu rất mau liền tách ra, Khâu Dạng lại bị Văn Nguyên mời lên xe, nhưng nàng lần này có nghĩ thầm muốn tự mình đi, vì thế liền trực tiếp cự tuyệt: "Văn tổng, tôi còn có chút việc phải xử lý."
Văn Nguyên cũng không kiên trì: "Được."
Chính cậu lên xe liền rời đi.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Khâu Dạng không có mang dù tới, nàng đi bộ trên vỉa hè, khu vực này có trồng cây, có thể mang lại cho nàng một chút bóng mát.
Khâu Dạng đột nhiên lại cảm thấy chính mình thật sự rất dễ bị lừa, cho nên lúc trước nàng mới đối với Cù Ngôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, mới có thể đối với Cù Ngôn tín nhiệm như vậy.
Nhưng Cù Ngôn thì sao?
Cù Ngôn đến cuối cùng là bắt đầu muốn hạ độc thủ với nàng từ khi nào?
Khâu Dạng tạm thời không biết đáp án.
Nàng thật sâu mà hít vào một hơi, không đi được bao lâu, di động liền vang lên.
Nàng nâng di động lên vừa thấy, là Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại đến.
Khâu Dạng nuốt hạ nước miếng, lúc này mới tiếp nghe cuộc điện thoại này: "Nhược Nhược."
"Em ở đâu?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi.
Khâu Dạng liếc nhìn các biển hiệu xung quanh: "Em đang ở tiệm trà sữa xx."
"Chờ ở đấy."
"Chị liền tới ngay."
Khâu Dạng: "Vâng."
Thẩm Nịnh Nhược sẽ tìm đến mình, nàng một chút cũng không kinh ngạc, nhưng thẳng thắn thành khẩn tới nói, nàng như cũ cảm thấy kinh hỉ.
Bởi vì xe hơi thương vụ Kỳ Diệu rời đi trước, bọn họ sau đó đã nhìn không thấy nhau, mà Thẩm Nịnh Nhược dưới tình huống như thế, còn quay lại.
Khâu Dạng ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, nàng không có lại di chuyển, hơn nữa còn đem đôi mắt khép lại.
Lập tức liền đến mùa hè, gió trong không khí ngày càng dữ dội, tuy là đỉnh đầu có lá cây che đậy ánh mặt trời, nhưng mặt và cổ Khâu Dạng, như cũ bị gió mang hơi nóng tới.
Nàng sợ nóng.
Vẫn luôn đều sợ.
Thẩm Nịnh Nhược ở năm phút sau liền tới trước mặt nàng: "Tiểu Dương."
Khâu Dạng giây tiếp theo liền mở mắt ra: "Chị đã đến rồi a."
Thẩm Nịnh Nhược không biết còn đi chỗ nào mua dù, cô thu lên, ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng: "Chị đây."
Dù được đặt ở một bên, cô xoay đầu sang, nhìn Khâu Dạng: "Chị lo cho em lắm."
Thẩm Nịnh Nhược lên xe mới kinh ngạc mới phát hiện phán đoán của mình đã sai.
Căn nguyên Khâu Dạng hôm nay đau khổ, không phải bởi vì cảm thấy chính mình phải bị sa thải, mà là Cù Ngôn.
Thời điểm ở