Nhạc Ngu kể lại đơn giản một chút bản thân cùng Tiểu Cổ trải qua, nhưng sau sự tình hôm nay, cô ấy cũng không có lập tức vạch trần Tiểu Cổ ở bên một người đã có bạn gái, cô ấy muốn tìm một thời cơ thích hợp, hơn nữa cô ấy còn đi liên hệ với người bạn gái bị phản bội kia.
Các nàng đều là người bị hại.
Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đột nhiên cảm thấy cốt truyện này có chút quen thuộc.
Chờ uống một chai rượu, đề tài này mới chuyển qua, tới Khâu Dạng nơi này, là Việt Sở mở miệng trước.
"Dạng Dạng, em bên kia thì sao?" Việt Sở đã biết chuyện cấp trên và người yêu cũ của Khâu Dạng thông đồng, nhưng tiếp theo Khâu Dạng vẫn không có nói.
Khâu Dạng nghe vậy, đôi môi một nhấp, lắc lắc đầu: "Bây giờ em còn chưa có manh mối."
"Sự tình đã vượt qua suy nghĩ của em."
Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên xoa nhẹ đầu Khâu Dạng, đem chuyện Cù Ngôn nói ra, Khâu Dạng ở bên cạnh không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nghe.
Chuyện này đã trôi qua mấy ngày, lúc trước không có để ý như vậy, Cù Ngôn chỉ thiếu nàng một lời giải thích và kết quả.
Chờ hai cái đều thông suốt, như vậy nàng liền có thể cùng Cù Ngôn hoàn toàn tách ra.
Ở đây ngoại trừ ba người Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược, nghe chuyện này càng ngày càng tức giận, đặc biệt là Nhạc Ngu uống quá nhiều rượu, cô ấy túm Bình Tử lên, liền đứng lên ——
"Thao!"
"Chị đây liền đi đánh người phụ nữ đó bất tỉnh!"
Việt Sở đứng lên chụp vai cô ấy: "Em bình tĩnh đi."
"Em bình tĩnh không được!" Nhạc Ngu phẫn nộ đến không được, "Em liền ba năm không thế nào liên lạc với Tiểu Khâu Dạng, sao hiện tại bên cạnh em ấy nhiều sài lang hổ báo như vậy a?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Dao ôm Bình Tử đứng lên, cũng nói một tiếng: "Cô ngồi xuống trước đi, Dạng Dạng bên này sẽ được giải quyết."
"Những người đó, một người đều trốn không thoát."
Nhạc Ngu rũ đầu nhìn Khâu Dạng, Khâu Dạng cũng lộ ra một nụ cười trấn an cô ấy, lúc này cô ấy mới một lần nữa ngồi xuống.
"Không cần lo lắng."
"Em sẽ rất nhanh có thể giải quyết chuyện này."
Đây cũng là Khâu Dạng tự an ủi chính mình, "rất nhanh" là nhanh đến chừng nào? Nàng không biết.
Sau khi chuyện này được giải quyết thì sao? Nàng cũng không phải rất rõ ràng.
Bởi vì buổi tối uống chút rượu, đêm nay Khâu Dạng đi vào giấc ngủ rất nhanh, hơn nữa ngủ một giấc rất ngon.
Chỉ cần không mơ thấy ác mộng, liền tính là ngủ ngon.
Chờ vừa mở mắt, liền đến thứ hai.
Lại đến lúc phải đi làm.
Khâu Dạng nghĩ đến còn phải đối mặt với Cù Ngôn, liền có chút đau đầu, Thẩm Nịnh Nhược đã nhìn ra, ngay lập tức ôm nàng, lại quan tâm hỏi: "Có cần xin nghỉ không?"
Khâu Dạng lắc đầu: "Không cần."
"Ngộ nhỡ em bỏ lỡ chuyện đặc sắc gì thì sao."
Trong mắt Thẩm Nịnh Nhược hiện vẻ đau lòng, lại không khỏi tự hỏi Văn Nguyên rốt cuộc có thể được hay không, sao tốc độ lại chậm như vậy chứ?
Đường đường là tổng giám đốc muốn giải quyết một giám đốc bộ phận, vẫn là rất dễ dàng.
Khâu Dạng không nóng vội, nàng biết Văn Nguyên khẳng định sẽ có suy tính của bản thân, hơn nữa bản thân nàng hiện tại cũng có chút nguy hiểm.
Không biết Văn Nguyên mấy ngày nay có phải còn sẽ quan sát nàng hay không.
Lại đến cuối tháng, chờ qua hôm nay, liền đến ngày 1 tháng 6.
Khâu Dạng cảm thấy nửa cuối tháng này đến cũng rất mệt mỏi, hoàn toàn có thể so sánh với nửa đầu tháng 3 khi mới chia tay.
Nàng không nghĩ tới sau khi chia tay còn có nhiều chuyện phải đối mặt như vậy.
Đây hết thảy đều vượt qua nàng dự tính của nàng.
Tâm tình Khâu Dạng khó tránh khỏi có chút trầm trọng, rồi lại không thể bị nhìn ra tới, sắc mặt nàng vẫn như thường, tới dưới lầu công ty chờ thang máy.
Hôm nay lại tương đối vừa khéo gặp được Cù Ngôn.
Cù Ngôn thấy Khâu Dạng liền cười cười, cô ấy nâng cổ tay mình lên, mắt nhìn đồng hồ: "Vẫn còn tám phút, Dạng Dạng, hôm nay em đến khá sớm đó."
Mà lực chú ý Khâu Dạng đều đặt ở trên đồng hồ mới của cô ấy, đây là một con đồng hồ giá trị xa xỉ.
Nội tâm Khâu Dạng phức tạp, nàng đoán được đại khái là anh trai Đào Tư Nhàn mua cho Cù Ngôn, tưởng tượng đến thái độ Đào Tư Nhàn đối với Cù Ngôn......
"Đúng vậy."
"Đây đều cuối tháng rồi, phải phát tiền lương."
Khâu Dạng giơ lên một nụ cười tươi, nói được một hồi sự rất giống như vậy.
Ngày công ty Vạn Danh phát tiền lương chính là ngày cuối cùng của mỗi tháng, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thang máy mở ra, hai người bước vào trong, đầu ngón tay Cù Ngôn đang bùm bùm gõ màn hình di động, dáng vẻ rất bận.
Khâu Dạng cũng không nói tiếp nữa.
Nàng cảm thấy Cù Ngôn hiện tại một chút lo lắng đều không có, dường như việc Bành Khai Miểu từ chức đối với Cù Ngôn mà nói, là một chuyện tốt.
Khâu Dạng nghĩ nghĩ, đứng ở góc độ của Cù Ngôn mà xem, đây quả thật là một chuyện tốt.
Khâu Dạng lặng lẽ thở ra một hơi, nàng hiện tại cảm thấy cùng Cù Ngôn hít thở cùng một không gian, cũng làm nàng không thoải mái.
Như là hít vào đi không phải dưỡng khí, mà là loại khí độc hại.
Nàng chung quy vẫn là rất để ý chuyện này.
Ít nhất nàng cần một công đạo.
Trở về vị trí làm việc, họp buổi sáng.
Văn Nguyên hôm nay cũng tới phòng họp, biểu tình cậu lạnh nhạt xa cách, chỉ có lúc hướng về phía Khâu Dạng, mới có hòa hoãn.
Sau khi họp buổi sáng xong, không biết Cù Ngôn nhận được tin tức gì, cô ấy cả người thoạt nhìn rất vui vẻ, khi rót nước thì khẽ ngân nga.
Khâu Dạng:......
Nàng thẳng thắn, nàng thực không thích thấy bộ dạng Cù Ngôn phúc đắc chí càn rỡ này.
Chính là......
Chính là nàng hiện tại có thể làm cái gì chứ?
Giáp mặt tìm Cù Ngôn giằng co nói chuyện, khả năng đối phương