Cù Ngôn và Khâu Dạng trải qua trưởng thành, nửa đầu rất giống nhau.
Trong nhà cô ấy không có tiền, là gia đình nghèo khó, ba là người không có bản lĩnh gì, chỉ biết đi sớm về khuya ở bên ngoài lêu lổng, mẹ vì thời trẻ gặp tai nạn nên bị liệt, hơn nữa cô ấy còn có em trai, từ nhỏ cô ấy đã đảm nhận trách nhiệm chăm sóc gia đình.
Cô ấy có thành tích tốt, ở trường học có giáo viên che chở, cũng không ai khi dễ cô ấy, nhưng cô ấy ở rất nhiều thời khắc, đều rất ghen ghét với một số bạn học ở trường.
Những bạn học đó trên người mặc toàn hàng hiệu, lúc nói chuyện phiếm cũng đang nói bản thân lại đi đâu du lịch, ngay cả trộm chơi di động cũng là mẫu mới nhất.
Cô ấy biết bản thân không phải ngưỡng mộ, mà là ghen ghét, cô ấy muốn nhìn những người này giống như cô ấy, mỗi ngày sau khi tan học trở về lau mình cho mẹ, nấu cơm tối cho em trai, mà không phải sống cuộc sống cô ấy nằm mơ cũng không thể mơ như vậy.
Dựa vào cái gì chứ? Cô ấy tự hỏi.
Dựa vào cái gì có người vừa sinh ra liền ăn sung mặc sướng, mà cô ấy lại như là một con chuột trong cống thoát nước chứ? Cô ấy nghĩ không ra.
Nhưng cô ấy biết bản thân cần phải chăm chỉ học tập, cô ấy muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy mới có thể cũng sống cuộc sống như vậy.
Nhưng những ý tưởng đó như cũ chôn ở trong lòng cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy ông trời cực kỳ không công bằng, để ấn tượng khắc sâu trong cô chính là, sau khi vào đại học, cô ấy có thử đi ra ngoài tìm việc làm thêm, muốn ứng tuyển làm nhân viên phục vụ của một tiệm cơm, nhưng mà ông chủ không muốn cô ấy.
Ông chủ cau mày, cho lý do cực kỳ buồn cười: "Trong tiệm chúng tôi vẫn là rất coi trọng vẻ ngoài, cô ăn mặc như vậy, khách hàng thấy sẽ ghét bỏ."
Tiệm cơm kia không cung cấp đồng phục, đều phải mặc quần áo của chính mình.
Cô ấy không có nhiều quần áo, lúc ấy cô ấy mặc quần áo cũng đều giặt đến bạc màu, kỳ thật rất sạch sẽ.
Nhưng ông chủ nói khách hàng sẽ ghét bỏ.
Khi đó cô ấy đã có một chút tiền tiết kiệm, nhưng cô ấy đã thành niên, cô ấy phải có trách nhiệm cho cuộc sống chính mình, cũng phải phụ trách cho cuộc sống của gia đình, gánh nặng trên vai cô ấy nặng hơn trước rất nhiều, cô ấy không có cách nào ngay lập tức khoác lên mình một bộ quần áo mới.
Sau chuyện này, cô ấy liền đi mua một bộ đồ hiệu, từ đầu tới chân đều thay đổi, cô ấy phát hiện sau khi chính mình thay đổi, bạn học xung quanh đều nguyện ý cùng cô ấy kết bạn nhiều hơn, sẽ lộ ra nụ cười hiền lành với cô ấy.
Lần đầu tiên cô ấy cảm thấy có tiền thật tốt, người khác cũng sẽ lau mắt mà nhìn chính mình, cô ấy muốn hoàn toàn thoát khỏi hình tượng trước kia.
Cô ấy tiếp tục học tập, cô ấy tiếp tục làm thêm.
Cô ấy không chăm sóc mẹ nữa, mà mời bảo mẫu, chờ tới khi tốt nghiệp, cuối cùng cô ấy cũng tự do hơn nhiều, ngoại trừ trong nhà thỉnh thoảng sẽ duỗi tay tìm cô ấy đòi tiền, điều này sẽ khiến cô ấy gặp chút rắc rối.
Cô ấy vào Vạn Danh, từ một nhân viên nhỏ không có tiếng tăm gì bắt đầu đi lên, bởi vì đi làm lâu như vậy, cô ấy sớm đã có năng lực giao tiếp với người khác, bởi vậy trong công việc cũng coi như là như cá gặp nước, mọi người sẽ ngầm nói cô ấy có EQ cao, sẽ nói cô ấy là người rất biết cư xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy có bạn trai, mỗi một người đều có năng lực công việc không tồi, gia thế cũng thật không kém.
Cô ấy thoạt nhìn rất hạnh phúc, sự nghiệp thành công, tình yêu hạnh phúc.
Nhưng chỉ có bản thân Cù Ngôn biết rõ, lòng cô ấy rốt cuộc có màu gì, chỉ là bởi vì bản thân cô ấy ngụy trang rất tốt, khiến người khác nhìn không ra.
Ở điểm này, cô ấy làm được so với sự nghiệp của cô ấy rất thành công.
Nhưng đến cuối cùng, cô ấy có chút khống chế không được chính mình.
Cô ấy đã gặp được người mà cô ấy ghen ghét nhất từ trước đến nay—— Khâu Dạng.
Khâu Dạng nhỏ hơn cô ấy, đẹp hơn cô ấy, cũng được hoan nghênh hơn cô ấy, các nàng trước kia trải qua rõ ràng giống nhau như vậy, nhưng sau đó Khâu Dạng như thế nào liền thuận lợi vậy chứ?
Giống như một cái cây đang lớn mạnh, cành xanh tươi mơn mởn, mà cô ấy lại chưa từng có được.
Có rất nhiều đêm, Cù Ngôn đều không ngủ được.
Cô ấy khắc sâu mà biết Khâu Dạng xứng đáng tất cả những cái đó, Khâu Dạng và cô ấy là có bản chất khác nhau.
Khâu Dạng sạch sẽ, cô ấy lại dơ bẩn.
Chuyện bạn trai chẳng qua là một cái ngụy trang, hoặc là nói là một mở đầu, để cô ấy tìm một lý do để nhắm vào Khâu Dạng.
Khâu Dạng câu dẫn bạn trai cô ấy, lý do là vì xinh đẹp hơn a, mặc dù bản thân cô ấy biết không có, nhưng trong lòng cô ấy lại càng thêm kiên định ý tưởng này.
Chỉ là cô ấy tìm không thấy cơ hội, cô ấy chỉ có thể yên lặng mà cùng Khâu Dạng kéo dài khoảng cách, từ ban đầu thân thiện, đến sau lại xa cách, cô ấy cảm thấy bản thân biểu hiện thật sự rõ ràng, chỉ là Khâu Dạng tựa hồ không có cảm nhận được, Khâu Dạng như cũ tin tưởng cô ấy, xem cô ấy như chị gái mà đối đãi.
Thời gian lâu một chút, cô ấy cũng dần dần mà liền muốn từ bỏ ý định nhằm vào Khâu Dạng.
Chính là cơ hội lại là vừa khéo như vậy.
Khâu Dạng chia tay.
Khâu Dạng yếu đuối.
Cô ấy cảm thấy đây là một thời điểm tốt, đặc biệt là Khâu Dạng đã leo lên trên vị trí phó bộ trưởng này.
Cô ấy cảm thấy Khâu Dạng không ở lại công ty mà nói, không khí xung quanh cô ấy có lẽ sẽ tươi mát rất nhiều.
Vì thế ở khi đối mặt với Đào Tư Nhàn, cô ấy chủ động hỏi: "Tôi có thể thêm phương thức liên hệ của cô không?"
"Sau này có tin tức của Dạng Dạng, tôi có thể nói cho cô."
Đào Tư Nhàn không thích Khâu Dạng, vào khoảnh khắc biết được chân tướng này, Cù Ngôn cảm thấy tâm tình rất thoải mái, chỉ là sau khi Khâu Dạng từ Tây Thành trở về, liền có quan hệ với tổng giám công ty Kỳ Diệu.
Cù Ngôn:......
Cù Ngôn ở rất nhiều thời khắc, đều đang lặng lẽ quan sát.
Cô ấy không biến sắc, cô ấy lợi dụng Bành Khai Miểu, cô ấy muốn cho Khâu Dạng hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ cần Khâu Dạng rời khỏi Vạn Danh là được, cô ấy sẽ cảm thấy thanh tịnh, cũng sẽ cùng quá khứ chính mình nhiều năm như vậy giải hòa.
Nhưng kết quả bị sa thải chính là cô ấy.
Cù Ngôn không có nghĩ tới điều này, cô ấy không nghĩ tới Bành Khai Miểu sẽ tố cáo cô ấy.
Thời khắc bị Khâu Dạng tạt ly nước kia, những suy nghĩ trước đó hiện lên trong đầu cô ấy.
Làm một người rạng rỡ tươi đẹp lâu như vậy, lâu đến nỗi cô ấy quên mất thân phận bản thân thật sự chỉ là một con chuột trong cống thoát nước mà thôi.
Nhưng con chuột cũng có ý muốn nhìn thấy ánh sáng, con chuột cũng không muốn luôn trốn trốn tránh tránh.
Cô ấy muốn leo lên trên, có gì sai chứ?
Khâu Dạng biết Cù Ngôn khẳng định là không cảm thấy bản thân có lỗi, bởi vậy nàng tinh tế mà hồi tưởng một phen, lại đem ghi âm nghe thêm lần nữa, cuối cùng làm một quyết định.
Đó chính là nàng muốn công khai sự thật bản thân là người bị hại.
Khâu Dạng không muốn lại bị hiểu lầm, Cù Ngôn bị sa thải nàng rất đau lòng.
Ý tưởng này ra tới trong nháy mắt, nàng liền nói cho Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn mặt mày Khâu Dạng, cô thấy Khâu Dạng tức giận, cô không có do dự, ủng hộ quyết định của Khâu Dạng: "Được."
"Vậy ngày mai em nói với Văn tổng?"
"Em sẽ."
"Cho dù lúc sau em thật sự bị Văn tổng sa thải, em cũng sẽ đưa ra ngoài ánh sáng việc Cù Ngôn làm."
Lúc trước có điều do dự bởi vì cố kỵ cho cuộc sống tương lai của mình ở công ty, nhưng sau khi nói chuyện với Cù Ngôn, nàng cảm thấy mình thực sự không có có cần phải che giấu bất cứ điều gì như Cù Ngôn đã làm.
Nàng tin tưởng Bành Khai Miểu cung cấp cho Văn Nguyên cũng đủ chứng cứ, nếu không Cù Ngôn khẳng định sẽ có điều phản kháng.
Thứ ba đúng lúc là ngày quốc tế thiếu nhi, Khâu Dạng không còn ở tuổi thích hợp trải qua ngày hội như vậy.
Khi còn nhỏ ở trường tiểu học, đến ngày này sẽ biểu diễn tiết mục, nhưng mà mợ không cho nàng tham gia, sẽ xin cho nàng nghỉ một ngày này về nhà làm việc nhà.
Khâu Dạng thậm chí đến cả vai trò là khán giả ở phía dưới cũng không có.
Nhớ lại cái đó, Khâu Dạng liền vô thức thở nhẹ.
Cù Ngôn chỉ là người đầu