Số lần Khâu Dạng nghe những lời này rất nhiều, dần dà cũng thành thói quen, trong lòng cũng không có bao nhiêu xáo trộn.
Hiện tại là thời gian làm việc, nhưng Khâu Dạng tương đối rảnh, nàng không sốt ruột giống lúc trước ngắt đi cuộc điện thoại này, mà hơi chút đè ép chút âm lượng của mình, chậm rì rì mà trả lời: "Mợ, tôi nói bao nhiêu lần rồi, miệng là dùng để ăn cơm, không phải dùng để ăn phân."
1
"Thật thối."
Kể từ lúc rời khỏi cái gia đình này, Khâu Dạng nói chuyện liền không khách khí, nàng kỳ thật đã rất lâu không gặp gia đình này, ngặt nỗi bọn họ luôn là tới chọc tức nàng.
Trước kia còn thường xuyên tìm nàng đòi tiền, lấy cớ vĩnh viễn đều là như vậy, cái gì mà đã nuôi nàng rất vất vả, cái gì mà ở nhà ăn không uống không.
Khâu Dạng một lần cũng chưa đồng ý.
Về sau tốt nghiệp Cao trung nàng liền nỗ lực cùng gia đình này phân rõ giới hạn, mặc dù không dễ dàng như vậy, nàng cũng mất một ít thời gian, hiện tại cuối cùng cũng thanh tịnh, kết quả lần trước Khâu Vấn Vân nhảy ra, hiện tại mợ cũng toát ra.
Khâu Dạng có thể có tâm trạng tốt mới là lạ.
Nhưng nàng có chút tò mò lần này vì sao mợ lại gọi điện thoại tới mắng nàng, chẳng lẽ là đã biết chuyện mình không cho Khâu Vấn Vân lấy tiền sao?
Mày Khâu Dạng hơi hơi nhăn lại, còn đang nghi hoặc, mợ lại cắt đứt điện thoại, thanh âm gì đều không có.
Khâu Dạng:......
Thật hết chỗ nói rồi, gọi điện thoại tới mắn nàng một câu liền cúp.
Khâu Dạng nhìn chằm chằm danh bạ, lại do dự có nên gọi qua hay không, suy tư trong chốc lát lúc sau nàng cảm thấy vẫn là thôi.
Nàng cũng không muốn nghe thấy giọng chanh chưa kia của mợ.
Ba người cậu, mợ còn có em họ, người đối tốt với Khâu Dạng nhất là cậu, nhưng cậu yếu đuối vô năng, chuyện gì cũng đều nghe mợ.
Lúc nàng bị đánh ông cũng không tới nói một câu, chỉ sau khi nàng bị đánh xong mới tới hỏi nàng một câu "Có đau không?".
Nhưng có ích lợi gì chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan tâm như vậy thật rẻ rúm, hoặc là nói căn bản không đáng giá tiền.
Khâu Dạng nhớ tới chuyện cũ này, liền thấp thấp lông mi, hồi ức này làm nàng hiện tại không có cảm xúc gì, chỉ là mỗi lần nhớ tới, nàng đều cảm thấy rất cảm tạ bản thân mình.
Nếu không phải bản thân nàng nội tâm kiên định cường đại, nàng sẽ không có như ngày hôm nay.
Đang có chút hoảng hốt, Đoạn Thanh Trúc liền từ văn phòng ra tới, thông báo nói: "Tổ hạng mục của Kỳ Diệu, tới phòng họp mở họp."
Nói xong liền dẫn đầu đi tới phòng họp, Khâu Dạng hiện tại còn chưa có từ chức, cũng đi theo.
Chờ tới phòng họp, Đoạn Thanh Trúc như cũ là không có biểu tình gì, cô ấy nói: "Có việc nói cho mọi người, công ty Kỳ Diệu và công ty chúng ta chuẩn bị tổ chức một đại hội thể thao, vào thứ sáu tuần này."
"Ngày đó mọi người có thể không đi làm, đến nhà thi đấu Tây Thụ."
Đối đại đa số mà nói, việc đến nhà thi đấu tốt hơn nhiều so với việc đến công ty, bởi vậy đây cũng là một tin tức tốt.
Lần trước Khâu Dạng và Tần Duật bọn họ cùng nhau ăn cơm, liền nghe thấy bọn họ nhắc đến, không nghĩ tới thật sự muốn làm.
Chỉ là......
Khâu Dạng nhấp môi dưới, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Giám đốc Đoạn, thủ tục từ chức của tôi sẽ hoàn tất vào thứ năm sao?"
"Thứ sáu."
"Thi đấu xong quay lại công ty một chuyến, để đóng con dấu."
Thái độ Đoạn Thanh Trúc rất cường ngạnh, bổ sung nói: "Hơn nữa thi đấu cũng sẽ không diễn ra bao lâu, mấy ngày nay mọi người báo danh một chút."
"Được rồi!" Người khác vui vẻ trả lời.
Thông báo kết thúc, Đoạn Thanh Trúc liền bảo mọi người trở về đi làm.
Khâu Dạng uể oải ỉu xìu.
Nàng không nghĩ tới trước khi đi bản thân còn phải tham gia hoạt động như vậy.
Tới buổi tối, Khâu Dạng khó tránh khỏi phàn nàn với Thẩm Nịnh Nhược một chút: "Lúc trước Tần tổng nói chính là khi hai bên công ty sắp kết thúc hợp tác mới làm đại hội thể thao hữu nghị này, hiện tại còn chưa tới một tuần đã bắt đầu."
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở bàn làm việc, gõ bàn phím laptop trước mặt nghe vậy cô gật gật đầu: "Chị cũng có hơi bất ngờ."
Khâu Dạng từ phía sau thò lại gần đem cằm mình gác trên vai Thẩm Nịnh Nhược, nàng rũ mắt, lại thấp giọng nói: "Hơn nữa em nghĩ Văn Nguyên có lẽ sẽ xuất hiện, không chừng Khâu Nghiên cũng sẽ xuất hiện, em cũng không muốn nhìn thấy bọn họ."
Đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược dừng lại, nghiêng đầu qua, hôn hôn trán của nàng, an ủi nói: "Vậy khi tới thứ sáu, xem thử tình hình, em liền không báo danh hạng mục nào hết."
"Em cũng nghĩ như vậy."
Rất nhiều nhân viên ngày thường đi làm cũng đã rất mỏi mệt, cũng sẽ không lựa chọn ở nghỉ ngơi trong lúc đi vận động rèn luyện, thứ sáu đại hội thể thao không thể nghi ngờ là một cái thử thách.
Khâu Dạng cũng không mong chờ.
Nội dung công việc của nàng càng ngày càng ít, đại bộ phận đều đã bàn giao cho người khác, tới thứ tư, nàng càng không có việc gì làm, cả buổi chiều đều ở cùng người khác nói chuyện phiếm.
Người khác ở đây không là Cốc Lam thì cũng là Nhạc Ngu, hay là Miêu Nghệ.
Mọi người đều không có tâm trạng đi làm, đều đang chờ kỳ nghỉ ba ngày Tết Đoan Ngọ tiến đến.
5 giờ vừa đến, Khâu Dạng liền cầm lấy túi, rời khỏi văn phòng.
Nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, sau khi đi xuống tầng dưới và ra khỏi sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng, nàng thấy một người quen cũ.
Là Cù Ngôn.
Cù Ngôn đứng ở bên ngoài khu đất trống, cô ấy trông có chút tiều tụy, có nhân viên Vạn Danh nhận ra cô ấy, lặng lẽ chỉ chỉ trỏ trỏ cô ấy, cô ấy dường như cũng không quan tâm lắm.
Nhìn thấy Khâu Dạng ra tới, cô ấy liền lập tức đi qua: "Khâu Dạng."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng không để ý tới cô ấy, bước sang một bên, lại tiếp tục đi về phía trước.
Lần trước Cù Ngôn gọi điện thoại tới hỏi nàng muốn nói chuyện hay không, nàng từ chối hơn nữa nói ra phỏng đoán của chính mình, Cù Ngôn lập tức liền nói là vấn đề của cô ấy.
Làm ơn.
Khâu Dạng đối những việc này chẳng có chút hứng thú nào.
"Khâu Dạng, chúng ta nói chuyện đi." Cù Ngôn dứt khoát vươn cánh tay ra, chặn đường Khâu Dạng.
Khâu Dạng liêu hạ mí mắt, cười nhạo một tiếng: "Nói chuyện? Chị dùng cái gì cùng tôi nói chuyện? Dùng tâm lý bệnh hoạn kia sao? Xin lỗi, tôi rất ghét chị, hy vọng chị cách xa tôi ra một chút."
Chung quanh người rời đi có chút nhiều, Khâu Dạng không kiêng dè ánh mắt bọn họ cùng thảo luận, nhưng Cù Ngôn có chút để ý, dường như muốn đem chính mình giấu đi.
Khâu Dạng lười nhiều lời với cô ấy, sau này lui lại mấy bước, tìm tới bảo vệ canh cổng lớn.
Các nhân viên an ninh cùng những người trong toà nhà đều có lui tới, bọn họ biết Khâu Dạng, lúc trước cũng quen biết Cù Ngôn, cũng biết Cù Ngôn lúc trước làm cái gì.
Bởi vậy ngăn Cù Ngôn là thuộc bổn phận của bọn họ.
Khâu Dạng không lựa chọn đi xe buýt, sợ Cù Ngôn đuổi theo, nàng lên một chiếc xe taxi trước mặt Cù Ngô, rồi sau đó đối với Cù Ngôn lộ ra một nụ cười.
Nụ cười đắc ý.
Nàng cố ý, chính là vì giận Cù Ngôn một chút, hiện tại nàng tin chắc tâm lý Cù Ngôn có vấn đề, cho nên bất luận Cù