Văn Nguyên cũng ở chỗ này có chút ra ngoài dự kiến Khâu Dạng, nàng cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
"Văn tổng."
"Giám đốc An."
Khâu Dạng ngoài mặt trấn định tự nhiên, không chịu một chút ảnh hưởng: "Tôi tới làm thủ tục từ chức."
Trừ Văn Nguyên cũng chỉ có giám đốc An giám đốc bộ phận nhân sự ở đây, Khâu Dạng trực tiếp nói lời này với giám đốc An.
Văn Nguyên trông gầy hơn lần trước gặp mặt hơn một chút, nhưng Khâu Dạng trong lòng không có dao động gì.
Giám đốc An nở nụ cười chức nghiệp, anh ấy đưa ra phong thư đóng dấu: "Được, bộ trưởng Khâu, chính là cái này."
"Cảm ơn."
Nên bàn giao công tác đều đã bàn giao xong, xử lý từ chức không cần nhiều thời gian, Khâu Dạng cầm lấy phong thư kia, liền muốn xoay người rời đi.
"Khâu Dạng." Lúc này Văn Nguyên lên tiếng, cậu nhìn mặt Khâu Dạng, "Em muốn nói chuyện riêng với chị."
Giám đốc An trước tiên chào hỏi, đúng lúc lên tiếng: "Vậy Văn tổng, tôi đi bận chút chuyện khác."
"Đi đi."
Khâu Dạng không có nhấc chân trực tiếp đi, mà như cũ đứng yên tại chỗ, động tác giám đốc An rất nhanh chóng, rất mau liền mở cửa rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại Khâu Dạng và Văn Nguyên.
"Văn tổng, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói." Mặt Khâu Dạng không biểu cảm, ấn tượng nàng đối với Văn Nguyên không tệ, nhưng tưởng tượng đến Khâu Nghiên, nàng lại cảm thấy mình không liên quan gì đến những người này.
Văn Nguyên đứng lên, thoáng cúi đầu, vững vàng thanh âm nói: "Thật xin lỗi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Dạng mày đè ép hạ: "Văn tổng đây là có ý gì? Tôi nhận không nổi lời xin lỗi này, anh vẫn là thu hồi đi."
Văn Nguyên lại ngẩng đầu nhìn nàng, biểu tình có chút bi thương: "Em không nghĩ tới cục diện nhận lại chị sẽ như vậy, đều là em tự cho mình là đúng, gây sai lầm thành ra như vậy, chị đi công tác là em sắp xếp, không phải mẹ."
Miệng Khâu Dạng trương trương, phun ra hai chữ: "Bỏ đi." Nàng tự hỏi một giây, lại bổ sung nói, "Tôi nghĩ anh cần phải hiểu chính là, không chỉ một việc này mà thôi."
"Về sau bù đắp lại cũng không được sao?"
Khâu Dạng cùng cậu đối diện, nàng cảm thấy đôi mắt Văn Nguyên thật sự rất giống mình, đặc biệt là hiện tại Văn Nguyên còn lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương.
"Muộn rồi, hơn nữa cũng không cần thiết, cuộc đời của tôi tin điều không có hai chữ đến trễ." Ngữ khí Khâu Dạng nhàn nhạt, hiện tại nàng càng bình tĩnh, "Khâu tổng ở quá khứ này sắp qua 25 năm, chưa bao giờ nghĩ tới gặp tôi, điều này ở bữa cơm lần trước đã nói rất rõ ràng, như vậy tôi cảm thấy...... Văn tổng, anh không cần lại phí tâm phí lực mà bận tâm chuyện này, tôi đối với anh không có ý kiến gì, anh là một cấp trên không tồi, nếu thật sự nhận nhau thì anh khẳng định là một người em trai tốt, nhưng không có khả năng."
"Tôi chúc anh về sau càng ngày càng thành công."
Khâu Dạng nói tới đây mỉm cười, hơn nữa còn vươn tay: "Ở Vạn Danh bốn năm, sau lại hai năm từ khi anh nhậm chức, thật sự làm tôi cảm thấy rất tốt."
Văn Nguyên nâng tay tên, bắt tay nàng, nhưng tâm tình cậu phức tạp, chờ đến hai tay buông ra kia trong một cái chớp mắt, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân như thể mất đi rất nhiều.
Khi còn nhỏ trong nhà thường xuyên không có ai, cậu rất muốn giống như một số bạn học, có anh trai hoặc chị gái, nhưng thời gian từng ngày từng ngày qua đi, cậu sớm đã thành thói quen chính mình một mình đợi.
Cậu đối với tình thân cũng là có khát vọng, cậu khát vọng có thể gặp mặt người nhà nhiều hơn, hơn nữa là cảnh tượng ấm áp, không phải hình ảnh lạnh băng.
Đáng tiếc khát vọng chỉ là khát vọng, cậu như cũ không có được bao nhiêu thời khắc ôn nhu.
Sau khi biết Khâu Dạng tồn tại, cậu cũng từng có do dự, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định cùng Khâu Dạng nhận nhau.
Bọn họ cùng một mẹ, bọn họ chính là chị em ruột, nhận nhau là chuyện rất bình thường.
Chính là cậu đem sự tình làm cho phức tạp.
"Em......" Văn Nguyên chớp hạ mắt, hốc mắt cậu có chút chua xót, nhưng lại không nghĩ bị Khâu Dạng nhìn ra tới, vì thế nỗ lực nở một nụ cười, "Cảm ơn sự thừa nhận cùng tán đồng của chị, em sẽ tiếp tục dẫn dắt Vạn Danh tiến về phía trước."
Khâu Dạng gật gật đầu: "Được." Nàng chỉ về phía cửa, "Vậy tôi đi về đây."
Văn Nguyên gật gật đầu, không lên tiếng nữa, lúc sau Khâu Dạng xoay người, cậu lại mở miệng thở dốc: "Chị."
Khâu Dạng dừng bước chân lại.
"Em từ nhỏ không biết chị tồn tại, nhưng khi em biết em có chị gái làm việc ở đây, em đã rất vui, điều này em muốn nói cho chị."
Khâu Dạng lông mi rũ hạ, không quay đầu, "Ừm" một tiếng.
Không thể không nói, ở phương diện tình thân, nàng cảm nhận được một tia ấm áp duy nhất, toàn bộ đến từ Văn Nguyên.
Sau khi đáp một tiếng này, bước chân Khâu Dạng tiếp tục đi về phía trước, không hề do dự mà mở cửa.
Tất cả đều kết thúc, Khâu Dạng nhẹ nhàng thở ra, nàng nhẹ nhấp môi đi ra ngoài, trước mắt là khu vực làm việc nàng nhìn suốt bốn năm, mà qua ngày hôm nay, về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Nàng cũng không rõ ràng lắm hiện tại chính mình có tâm tình gì, nhưng tựa hồ mất mát chiếm càng nhiều.
Bởi vì suy cho cùng nàng rời Vạn Danh không phải bởi vì không hài lòng nơi này.
Thẩm Nịnh Nhược ở bên trong xe chờ không bao lâu, liền thấy Khâu Dạng cầm dù từ đại sảnh ra tới, cô hạ cửa sổ xe ghế phụ xuống, càng rõ ràng mà nhìn Khâu Dạng hướng đến gần mình.
Khâu Dạng thu hồi dù mở cửa xe, Thẩm Nịnh Nhược lập tức nói hai chữ: "Chúc mừng."
Cô nói xong còn cúi người qua, nhẹ nhàng ôm Khâu Dạng, dường như trấn an vỗ vỗ lưng Khâu Dạng.
Giọng Khâu Dạng vang ở bên tai: "Em không sao."
"Chính là trong khoảng thời gian ngắn Thẩm tổng giám phải nuôi em rồi."
Thẩm Nịnh Nhược bật cười, cô ngồi thẳng dậy: "Cầu mà không được."
Khâu Dạng quay đầu lại lại nhìn toà nhà văn phòng này, rồi sau đó thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
"Được."
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, ba giờ còn chưa tới thời gian tan tầm, đoạn đường không có ùn tắc, Thẩm Nịnh Nhược lái một đường đều rất thông thuận.
Khâu Dạng trở về không ít đồng sự gửi tin nhắn tới, đầu ngón tay vẫn luôn gõ màn hình, nhưng nàng cũng không có vội vàng chuyện này, còn cùng Thẩm Nịnh Nhược nói kế hoạch của chính mình.
"Tháng sau em sẽ tìm công việc mới." Khâu Dạng nhìn sườn mặt Thẩm Nịnh Nhược, "Mấy ngày nay em sẽ cân nhắc một chút chụp tốt ảnh dự thi như thế nào."
"Ngày 25 hết hạn báo danh phải không?"
"Đúng vậy."
"Chủ đề là gì?" Thẩm Nịnh Nhược lúc ấy chỉ là nhìn màn hình máy tính của Khâu Dạng.
"《Góc đầu hạ》."
Thẩm Nịnh Nhược lắc lắc đầu: "Cảm giác như quay lại thời điểm đọc và viết văn lúc trước vậy."
"Tính chất không khác lắm." Khâu Dạng mày hơi hơi ninh, "Em