Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nịnh Nhược cụp mi nhìn bàn phím laptop trước mặt.
Bàn phím là đế đen chữ trắng, thực sạch sẽ, mặt trên không có chút bụi và dấu vân tay, được bảo hộ rất tốt.
Cô đưa mắt nhìn vào đó, và với một cái nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy chữ cái đầu tiên của hàng đầu tiên.
Là Q.
Trong óc lập tức liên tưởng đến Khâu Dạng.
1
Đây là chữ cái đầu của "Khâu (Qiu)" .
Thẩm Ninh Nhược nhướng mi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đọc tài liệu, nhưng khi đọc xong, cô lại không nhịn được hồi tưởng đi lên Diêu Dao nói.
- Chẳng lẽ đến lúc trở về Vân Thành cậu còn muốn cùng muội muội này tiếp tục liên lạc sao.
- Cậu phóng túng mấy ngày, liền trở lại quỹ đạo đi, Nhược Nhược.
Phải, đối với Thẩm Nịnh Nhược mà nói, cô có thể đi theo Khâu Dạng đi đến Tây Thành, đã là lệch khỏi quỹ đạo, cô chỉ có thể trở về và không còn liên hệ gì với Khâu Dạng, mới xem như trở lại quỹ đạo.
Rốt cuộc, trong hai mươi tám năm qua, cô chưa từng có hành vi cùng hành động quá như vậy .
Thẩm Nịnh Nhược nhíu nhíu giữa mày, lại quay đầu nhìn phía cửa, nhưng cửa không có một chút động tĩnh nào cả.
Cô chậm rãi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt u ám
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tỉnh dậy, Khâu Dạng vẫn đang làm việc, công ty có dự án mới, nàng là thành viên của tổ dự án, mặc dù hiện tại người ở Tây Thành, nhưng là cuộc họp quan trọng nàng không thể vắng mặt.
Hơn nữa bây giờ là giai đoạn bận rộn nhất, nàng sớm đã gọi cơm ngoài.
Nàng không có không thích ứng Thẩm Nịnh Nhược khi không tới tìm nàng, ngược lại nàng cảm thấy như vậy cũng rất bình thường, bởi vì cô vừa vặn bận rộn công việc, không có nhiều thời gian cùng "chàng chàng thiếp thiếp" với nhau như vậy, cùng người giao lưu thực phí tinh lực.
Huống chi Thẩm Nịnh Nhược còn giảo hoạt như vậy.
Vì vậy, hôm nay năm giờ chiều hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, là Thẩm Nịnh Nhược gõ cửa phòng Khâu Dạng, vvẻ mặt của cô không lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chỉ là cười nhắc nhở nói: "Thời gian không sai biệt lắm."
Khâu Dạng sửng sốt, đôi mắt cũng chớp chớp, bộ dạng có chút hoang mang.
Thẩm Nịnh Nhược đỉnh mày giương lên: "Leo núi a."
"Em cho rằng tôi nói chơi sao?"
"Được rồi." Khâu Dạng mím môi, "Tôi đi thay quần áo."
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được."
Hai người không xin phương thức liên hệ của đối phương, một khi có chuyện đều là trực tiếp gõ cửa.
Dù sao cũng ở đối diện, rất thuận tiện.
Mặt trời lúc năm giờ không quá gay gắt, nhiệt độ trên mặt đất cũng không quá cao, nhưng hai người vẫn cầm một cây dù.
Ngoài dân túc cách đó không xa kia cửa hàng đồ chơi lại bắt đầu phát động hoạt động ném vòng tròn, hiện tại lại có du khách nghỉ chân, đang ở chơi trò chơi này.
Khâu Dạng hai mắt nhìn, lại nghĩ tới cái trống bỏi đặt ở trong phòng Thẩm Nịnh Nhược.
"Muốn chơi sao?" Thẩm Nịnh Nhược bắt giữ tới tầm mắt nàng, theo vọng qua đi, liền hỏi một câu.
Khâu Dạng lắc đầu: "Không muốn."
Khâu Dạng lại nói: " Đứa trẻ kia có đôi mắt rất trong sáng, Cô bé đến tìm tôi ngày đó đã nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Tôi không muốn để cô bé thất vọng."
Đây là lý do tại sao nàng đồng ý chơi trò chơi cùng Thẩm Nịnh Nhược.
"Thích trẻ con sao?" Thẩm Nịnh Nhược lại hỏi câu, ngữ điệu có du dương.
Khâu Dạng trầm ngâm vài giây, "ừm" một tiếng: "Thích đứa trẻ ngoan."
"Vậy tôi đây có ngoan không?"
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng: "Chị không phải trẻ con."
Tây Thành phát đạt nhờ khách du lịch, không chỉ có là bởi vì bên này thời tiết thực sự rất thích hợp tới chơi, càng quan trọng là cảnh điểm rất nhiều, hướng dẫn viên du lịch của đoàn đã sắp xếp tham quan vài cảnh đẹp của địa phương, nhưng Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược vẫn luôn đều ngốc tại dân túc chỗ nào cũng không đi.
Ngọn núi cần leo bây giờ cách đó vài cây số, là một ngọn đồi khuất tầm nhìn, chưa được xếp hạng danh lam thắng cảnh.
Nó không cao cũng không lớn, nhưng vào mùa này cây cối trên núi tươi tốt nhất, hoa nở vừa phải nên vẫn có thể đi xem.
Để đạt được mục đích rèn luyện sức khỏe, Thẩm Nịnh Nhược đã đề nghị từ lâu rằng thay vì đi ô tô thì hai người sẽ đi bộ đến đó.
Phải đi trước ra dân túc khu, sau đó đi bộ một vòng đường lộ là có thể đến chân núi.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Nịnh Nhược lại đi mua hai bình nước, mới lại tiếp tục đi về phía trước.
Hai người một đường không lời nói, Thẩm Nịnh Nhược ở phía trước đi tới, tâm tình của cô bởi vì Diêu Dao nói mà có chút chịu ảnh hưởng, hơn nữa hiện tại còn chưa tới chân núi, cô cũng không muốn lãng phí thể lực.
Trên quốc lộ vẫn luôn có xe đang tới lui, lá cây trên đường bị luồng không khí cuốn lên, trôi ra xa hơn.
Có những con chim bay lượn trên bầu trời, lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng đậu trên nhành cây khế.
Khâu Dạng vẫn là mang theo camera, đi một lúc nàng sẽ dừng lại để chụp những gì nàng muốn ghi lại, Thẩm Nịnh Nhược tại lúc này đây sẽ hỗ trợ cầm dù,là một sự kết hợp khá ăn ý.
Có lẽ đi hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người cuối cùng cũng tới chân núi.
Ngọn núi này là được khai phá, có thể leo lên.
Tuy nhiên, mức độ phổ biến có hạn, trước mặt chỉ có một số du khách, họ đang nói cười, thoạt nhìn trông rất thoải mái.
"Đi thôi." Thẩm Nịnh Nhược mở