Vấn đề này Thẩm Nịnh Nhược không phải suy đoán trống rỗng, cô dọc đường đi hồi tưởng rất nhiều chi tiết, phát hiện rất nhiều hành vi của Thẩm Nguyên Khải đều thỏa mãn điểm này.
"Bố không biết, bố không biết gì hết." Thẩm Nguyên Khải lắc đầu, lại nhìn về phía ảnh cười ôn nhu trên bia mộ, bây giờ cả người ông nhìn qua chẳng có chút tinh thần nào.
Thẩm Nịnh Nhược bị thái độ của ông chọc tức, hô hấp cô rối loạn tiết tấu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng từ đâu, lúc này Thẩm Nguyên Khải còn cố tình nói: "Con gái, bố cũng muốn táng ở chỗ này."
Khâu Dạng nghe được nheo mắt, Thẩm Nịnh Nhược gần như không thở được: "Bố, bố có biết chính mình đang nói cái gì không?"
"Bố biết." Ánh mắt Thẩm Nguyên Khải không thanh minh như vậy, ông lại ho hai đợt, dưới ánh mặt trời ông trông rất tiều tụy.
Khâu Dạng lẳng lặng quan sát tất cả, nhưng lại không nói lời nào.
Thẩm Nịnh Nhược chóp mũi bỗng chốc chua xót, cô cảm thấy người đàn ông ngồi ở trước mặt mình muốn tang thương và già nua hơn trong trí nhớ của mình rất nhiều, bản thân Thẩm Nguyên Khải năm nay cũng mới đầu 50, ông đã rất nhiều năm không có công việc, không nên ở cái trạng thái này.
"Bố, tuy rằng con và bố mấy năm nay không vui vẻ gì, nhưng con hy vọng bố khỏe mạnh."
Thẩm Nguyên Khải nặng nề mà thở dài: "Nhược Nhược, nhiều năm như vậy, bố mệt mỏi, thôi bỏ đi."
"Sao lại có thể thôi?" Thẩm Nịnh Nhược đỏ con mắt, "Bố mới 53 tuổi, không phải 93, như thế nào liền có thể thôi?"
Thẩm Nguyên Khải như cũ chỉ nhìn chằm chằm bia mộ, thấp thấp giọng: "Nhưng bố đã không vui vẻ rất nhiều năm, cũng cô đơn rất nhiều năm."
Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu: "Không được, bố phải cùng con đi bệnh viện xem xem, có thể trị được nhất định phải chữa khỏi."
"Trị không hết......"
"Thời điểm phát hiện ra bệnh này, cũng đã là thời kì cuối rồi."
Thẩm Nguyên Khải vừa ra, đại não của Thẩm Nịnh Nhược dường như đang ở trạng thái ngừng hoạt động, Khâu Dạng cũng có chút phát ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Thẩm Nguyên Khải không có ấn tượng tốt với Khâu Dạng, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
"Cái gì, cái gì thời kì cuối?" Môi Thẩm Nịnh Nhược có chút run rẩy, nàng trước nay không nghĩ tới cái này.
Thẩm Nguyên Khải lại một lần tách đề tài: "Bố muốn về nhà, muốn trở về nghỉ ngơi."
"Bố......"
Thẩm Nguyên Khải không lại theo tiếng, ông trầm mặc, bầu không khí như vậy tĩnh xuống dưới, hơn nữa vẫn luôn liên tục rời khỏi nghĩa trang.
Ông lão bán hoa ở cửa còn ở đây, bây giờ còn có người ở quán trước ngồi xổm suy nghĩ muốn mua hoa, nhưng ông ấy vẫn là thấy Thẩm Nịnh Nhược một hàng ba người từ nghĩa trang ra, ông ấy còn thét to một tiếng chào hỏi.
Thẩm Nguyên Khải đi qua, hướng về phía ông lão cười: "Chú, chú còn ở đây à."
"Còn." Ông lão chỉ chỉ Thẩm Nịnh Nhược, "Đây là con gái cậu à?"
Thẩm Nguyên Khải gật gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Nịnh Nhược có chút hoang mang: "Ông quen biết bố cháu sao?"
"Sao không quen biết được chứ?" Hàm răng ông lão rụng hai cái, nói chuyện có chút lọt gió, nhưng ông ấy nói cái gì người ở đây đều có thể nghe được rành mạch, "Cậu ấy thường xuyên tới, đã rất nhiều năm, ta chưa từng thấy ai chăm đến đây như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy biểu tình càng phức tạp.
"Chú, cháu đi về trước, hôm khác lại đến tìm chú." Thẩm Nguyên Khải hiếm khi nói ra lời này thành thật như vậy.
"Được rồi!"
Khâu Dạng kéo vạt áo Thẩm Nịnh Nhược, lôi suy nghĩ Thẩm Nịnh Nhược trở lại, nàng hiện tại có chút lo lắng cho trạng thái Thẩm Nịnh Nhược.
Ba người đi về hướng bãi đỗ xe, nhưng đi được nửa đường, Thẩm Nguyên Khải liền dừng bước lại: "Tự bố bắt xe trở về."
Thẩm Nịnh Nhược ninh mi: "Con đưa bố đi."
"Bố muốn chính mình yên lặng một chút." Lúc Thẩm Nguyên Khải nói lời này hai mắt nhìn Khâu Dạng, "Có người ngoài ở đây, bố không thoải mái."
Nội tâm Khâu Dạng rất bình tĩnh, trước khi Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, nàng khóe miệng kéo kéo: "Chú, cháu nghĩ chú nên đi bệnh viện xem thử thay vì trách cứ đổ lên đầu người ngoài khiến chú khó chịu."
Bốn chữ "Kính già yêu trẻ" viết như thế nào Khâu Dạng đương nhiên biết, nhưng nếu là đối phương đều không tôn trọng nàng thì sao?
Nàng sẽ không nhẫn.
Dù cho người trước mặt là bố Thẩm Nịnh Nhược.
Hơn nữa Khâu Dạng cũng chỉ muốn cùng Thẩm Nịnh Nhược là người một nhà, cùng Thẩm Nguyên Khải nàng chưa bao giờ có ý tưởng này.
"Vậy bố chú ý an toàn." Thẩm Nịnh Nhược cũng không cố chấp, bây giờ cô có chút không có trạng thái, đành phải dặn dò một câu như vậy.
Thẩm Nguyên Khải: "Ừm."
Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng tiếp tục đi đến bãi đỗ xe, Thẩm Nguyên Khải còn lại đi bên kia đi bắt xe taxi.
Ba người cứ như vậy chia làm hai ngã, lúc sau Thẩm Nịnh Nhược lên xe, nắm lấy tay lái, không có lập tức lái xe rời đi ngay.
Cô hơi hơi cúi đầu, giọng nói khó nén mỏi mệt: "Chị không nghĩ tới bố chị sẽ mắc bệnh ung thư."
Thẩm Nguyên Khải không có trực tiếp nói bản thân bệnh gì, nhưng không khó đoán được.
Khâu Dạng đưa tay đặt lên mu bàn tay của cô, nhẹ vỗ nói: "Tâm sự cùng chú ấy, dù thế nào cũng nên đi bệnh viện tiếp nhận trị liệu mới được."
"Ừm, chờ ông không kháng cự như vậy nữa, chị sẽ nói cái này với ông ấy."
Khâu Dạng tràn ra một tia thở dài: "Được."
Nàng nói nhìn thời gian, khoảng cách 6 giờ còn có năm phút: "Sắp 6 giờ rồi."
Thẩm Nịnh Nhược lại ngẩng đầu lên: "Được, vậy bây giờ chúng ta trở về."
Cô khởi động xe, Khâu Dạng chỉnh kênh radio, hiện tại vẫn là thời gian quảng cáo.
Xe hơi phi nhanh ở trên đường, vừa đến 6 giờ, radio liền đúng giờ bắt đầu, mở màn chính là giọng Việt Sở.
Việt Sở giờ phút này phát thanh khang dày đặc, cùng ngày thường không giống nhau, giàu có từ tính giọng nói làm người rất khó cảm thấy cô ấy không có mị lực.
"Chào mọi người, hiện tại bạn đang nghe đài tiết mục là 《 Dưỡng khí 》, tôi là Việt Sở."
Ngay sau đó lại là giọng của cộng sự Việt Sở, anh ấy là một người đàn ông: "Tôi là Tử Việt."
Khâu Dạng biết Tử Việt này, lúc trước là chủ bá radio rất có tiếng ở Vân Thành, nhưng hai năm trở lại đây anh ấy ít nổi tiếng hơn và sự nghiệp sa sút, có điều sau khi Việt Sở trở về tiếp nhận tiết mục này, sự nghiệp anh ấy cũng tăng theo trở lại không ít.
Cái tiết mục《 Dưỡng khí 》 này tên nghe có vẻ hơi văn chương, không làm người ta cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, trích lời tuyên truyền cũng rất đơn giản: Người tồn tại cần dưỡng khí, người sống xuất sắc cần trút hết giận.
Cái tiết mục này mặt ngoài thường thường không nổi bật, nhưng thực tế gần đây ở trên mạng lại rất hot, đặc biệt là trên các nền tảng video ngắn, nhiều người sẽ đăng video có phụ đề và nó đã trở thành một tiết mục được cư dân mạng tỏ ra thích thú.
Việt Sở: "Khoảng thời gian này tiết mục chúng tôi nhận được rất nhiều bài gửi tới, hôm