Khâu Dạng trước kia chỉ nghĩ không cùng những người này có quan hệ nữa, không nghĩ tới phát triển thành cục diện như bây giờ, nhưng ngày này đã đến, nàng thật ra cảm thấy thật đúng là......
Có chút sảng khoái.
Những tổn thương mà nàng phải chịu đựng trước khi tự lập lại hiện ra, nàng nhìn chính mình trước đó đã đổ máu và nước mắt, nặng nề mà thở dài.
Khâu Tranh vừa nghe lời này, sụt sịt cái mũi: "Dạng Dạng, nhưng cho tới bây giờ ta không có làm gì con, con đừng bôi nhọ......"
"Cậu." Khâu Dạng cắt ngang lời ông, "Cậu biết không? Cậu dung túng càng làm cho tội cậu thêm một bậc, cậu chưa bao giờ biết ngăn cản mợ, trước nay cậu cũng sẽ không đứng về phía con, trước nay cậu cũng không có ủng hộ con, cậu chỉ là thờ ơ lạnh nhạt con bị ai mắng hay bị ai đánh, chẳng lẽ ở trong mắt cậu, cái đó đều không tính là gì sao? Vậy không khỏi cũng quá buồn cười."
Nàng nói vừa dứt, mợ đúng lúc này lại một lần đoạt lấy di động Khâu Tranh, rống to với nàng kêu to: "Khâu Dạng! Mày là cái đồ không lương tâm! Trước kia liền không nên cứu mày để cho mày chết đuối!"
"Triệu Dung! Bà đang nói cái gì vậy!" Tiếng Khâu Tranh phẫn nộ vang lên.
"Cái đồ bạch nhãn lang này ở nhà của chúng ta ăn không uống không nhiều năm như vậy hiện tại còn trở về trả thù ông, ông hỏi tôi tôi đang nói cái gì?" Lời mợ nói khắc nghiệt, như thể người làm sai chính là Khâu Dạng.
Khâu Dạng không có tính lập tức cúp điện thoại, hiện tại trong lòng nàng như cũ rất bình tĩnh, hơn nữa nhàn nhạt hỏi câu: "Đúng rồi, cậu, con muốn hỏi một chút, mẹ...... mẹ con lúc trước mỗi lần chuyển cho các người bao nhiêu tiền? Hoặc là nói tổng cộng chuyển bao nhiêu năm, thêm lên tổng cộng bao nhiêu đây?"
"Không bao nhiêu, đều đóng học phí cho con." Khâu Tranh trả lời.
Khâu Dạng nghe vậy cười: "Đóng học phí cho con? Lúc học chín năm giáo dục bắt buộc, mỗi học kỳ chỉ phải đóng phí sách vở, ba năm cao trung học phí của con được trường học miễn, ngay cả sinh học phí trường học phát cho con các người cũng cắt xén, đến nỗi học phí đại học càng là tự con đi làm để đóng, hiện tại cậu nói với con đóng học phí cho con? Cậu xem con tin sao?"
"Được thôi, vừa lúc trước giờ con quên mất, vậy con liền đi hỏi mẹ con một chút, thuận tiện hỏi bà ấy có lại muốn làm gì hay không."
Có thể nghe thấy từ cuộc trò chuyện với Khâu Tranh, ông cũng không biết chuyện nàng và Khâu Nghiên bất hòa, bởi vậy Khâu Dạng mới cố ý bỏ thêm cuối cùng một đoạn này lời nói.
Nàng tức khắc có một loại cảm giác cáo mượn oai hùm.
"Đúng rồi, cậu, nếu cậu nói đúng sự thật, con sẽ đi tìm mẹ con nói tình hình của các người." Khâu Dạng nói xong câu đó lúc sau khóe miệng đều dương lên.
Khâu Tranh làm như có chút do dự, sau đó giãy giụa vài giây, mới nói: "Năm sáu năm đầu, mỗi nửa năm chị ấy chuyển một vạn......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"......" Khâu Dạng vừa nghe cái con số này, đầu óc liền xoay lên, "Sau đó thì sao?"
"Chờ con học tiểu học, mỗi nửa năm chuyển hai vạn, thẳng đến khi con tốt nghiệp đại học, mới ngừng lại."
Khâu Dạng: "......"
Cứu mạng.
Nàng 21 tuổi tốt nghiệp đại học, nếu tính như vậy, Khâu Nghiên chuyển cho nàng ít nhất 74 vạn, so với trước đó trả cho Khâu Nghiên, ước chừng thiếu 50 vạn.
"Cái đó các người đều nuốt hết?" Khâu Dạng tinh tế hồi ức một chút, "Lúc ban đầu cậu con đi làm ở một cái xưởng, tiền lương không cao, phải nuôi mợ và Khâu Vấn Vân sau lại bắt đầu mở tiệm cơm......"
"Tiền mở tiệm cơm chính là lấy từ chỗ này sao?"
"Dạng Dạng, cậu không phải cố ý, chúng ta muốn nuôi sống người một nhà như vậy, lúc này mới......"
Khâu Dạng không muốn nghe ông nói cái gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
Bởi vì đã biết chân tướng, hiện tại trong đầu nàng lại là một cuộn chỉ rối.
Lần trước tiền lấy trả cho Khâu Nghiên đủ rồi, kết quả hoá ra thiếu nhiều như vậy, cái này làm cho Khâu Dạng nhiều ít đều có chút phát thẫn thờ.
Nàng mấy năm nay vẫn luôn ở cần cù chăm chỉ mà kiếm tiền tiết kiệm tiền, nhưng nàng lấy đâu ra tới 70 vạn.
Khâu Nghiên những năm gần đây chỉ là cho nàng tiền, Khâu Dạng cũng không muốn nợ người mẹ này của mình.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Khâu Dạng một tấm ảnh cũng chưa chụp, sắp đến giờ nàng liền đến tầng hầm đỗ xe công ty Kỳ Diệu.
Thẩm Nịnh Nhược ở chỗ thang máy chờ nàng.
Vừa nhìn thấy Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược liền đã nhìn ra sắc mặt nàng không tốt như thế nào, vì thế lập tức liền cảnh giác lên, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Lát nữa hẳn nói." Khâu Dạng có chút mệt mỏi lắc đầu.
Thẩm Nịnh Nhược lại không nóng nảy dẫn Khâu Dạng đến nhà ăn, mà là kéo Khâu Dạng tới một bên rồi đem người ôm lấy.
Đã tới đầu hạ rồi, nhưng nhiệt độ ở bãi đỗ xe liền không xảy ra thay đổi, có chút lạnh lạnh, hai người đều mặc áo sơ mi, cứ như vậy ở một bên ôm, cũng có những người khác đi ngang qua thấy các nàng, nhưng đều không có ánh mắt dư thừa nào.
Khâu Dạng ngửi thấy mùi hương chanh quen thuộc trên người Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, lòng nàng rốt cuộc cũng yên ổn xuống.
Như là một con thuyền ngừng ở đảo nhỏ.
Đồ ăn ở nhà ăn của công ty Kỳ Diệu phong phú, Thẩm Nịnh Nhược dường như đều sẽ ăn ở chỗ này, hơn nữa cô còn có vị trí của riêng mình, bình thường sẽ không có ai đến khu vực đó ngồi, sẽ ở xa xa mà nhìn vị tổng giám xinh đẹp và uy danh đều truyền xa của công ty.
Mấy ngày gần đây nhóm nhân viên Kỳ Diệu đều đã biết chuyện Thẩm Nịnh Nhược có bạn gái, liền bắt đầu âm thầm quan sát Thẩm Nịnh Nhược.
Thỉnh thoảng thấy Thẩm Nịnh Nhược trả lời tin nhắn, bọn họ sẽ tự hỏi có phải trả lời tin nhắn bạn gái hay không.
Thỉnh thoảng thấy Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng giơ lên một chút, bọn họ lại sẽ tự hỏi có phải bởi vì bạn gái hay không.
Nói tóm lại, Thẩm Nịnh Nhược hiện tại chính tâm điểm bàn tán, một đôi mắt lại một đôi đôi mắt dừng ở trên người cô.
Không có lý do nào khác, chỉ vì cô là Thẩm Nịnh Nhược.
Chỉ là hôm nay không nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược xuất hiện ở nhà ăn, mọi người đều cho rằng cô sẽ không đến, nhưng không nghĩ tới qua mười phút sau, Thẩm Nịnh Nhược không chỉ tới, còn dẫn theo một cô gái xa lạ.
Kha Diệp Tử liếc mắt một cái liền thấy Khâu Dạng, cô ấy vẫy vẫy tay, chào hỏi: "Khâu......"
"Khâu tiểu thư."
Khâu Dạng đã từ chức, hiện tại còn gọi người ta là bộ trưởng thì không thích hợp, Kha Diệp Tử luôn luôn chú trọng điều đó, quả quyết sẽ không xuất hiện tình huống gọi sai xưng hô.
"Quản lý Kha." Khâu Dạng hướng về phía cô ấy gật đầu.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều chiếu vào trên người mình, Khâu Dạng biết đây là vì sao, nhưng nàng cũng không có cảm xúc dư thừa gì.
Đây đều là người