Thứ mà Nhạc Ngu chơi lần này không phải là trò chơi trốn thoát như lần trước mà là chơi bài.
Địa điểm là một nơi chơi bài ở Vân Thành, chơi mạt chược.
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đều không biết chơi, nhưng Nhạc Ngu mấy năm nay thường xuyên tới nơi này, cũng thân thiết với ông chủ, từ "câu nệ" này không dính dáng đến cô ấy.
Sở dĩ muốn tới nơi này, là bởi vì cô ấy rung động với một người, cũng chính là nữ sinh viên đại học kia nói bản thân không biết chơi mạt chược.
Nhạc Ngu lập tức: Chị đây dạy em.
Hiện tại mọi người đểu biết, liền phải đại nhập vào trong thực chiến.
Dễ nghe chút chính là để Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược cùng nhau chơi, khó nghe chút chính là để hai nàng đảm đương bồi chơi.
Có điều Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược không có ý kiến gì.
Nhạc Ngu lần này tâm tuyển thực sự không giống phong cách lần trước, em gái này tên Đông Vũ, rất thẹn thùng, dễ đỏ mặt, luôn nhìn Nhạc Ngu với ánh mắt khiến cô nàng cảm thấy xấu hổ.
Có người phục vụ tiến phòng tới rót nước, chờ hắn đi rồi, Nhạc Ngu đột nhiên cue cái đề tài khác: "Đúng rồi, Tiểu Khâu Dạng, vậy sau khi em bận xong nhiếp ảnh liền tìm công việc mới sao?"
"Đúng vậy."
"Phải kiếm tiền a."
Khâu Dạng ra bài.
Nhạc Ngu liếc mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái: "Không bằng kêu Thẩm tiểu thư nuôi em?"
Khâu Dạng nhếch khóe miệng: "Em đang ăn cơm mềm đây, yên tâm."
Đông Vũ nghe vậy có chút sửng sốt, cô nàng nghe không hiểu đây là nói thật hay là nói giỡn, vì thế hơi mở to hai mắt nhìn, có chút mê mang: "Thật...... Thật vậy sao? Chị Tiểu Khâu."
Khâu Dạng nghiêm túc gật đầu: "Thật."
Thẩm Nịnh Nhược cũng phụ họa nói: "Thật."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc Ngu cười cười, nhìn Đông Vũ: "Em phải cố lên a, chị cũng muốn ăn cơm mềm, dù sao cái ban này a, chị là một ngày đều không muốn nghĩ."
*Ăn cơm mềm: ám chỉ người lợi dụng dựa dẫm vào một người phụ nữ để đạt được lợi ích.
Đông Vũ nột nột "Ừm" một chút: "Được, em sẽ tận lực."
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy ánh mắt Nhạc Ngu lúc này cũng không tệ lắm, ít nhất trông không giống như là người mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ.
Nếu không thì sẽ diễn xuất quá tốt đi.
Ván mạt chược giằng co ba giờ mới kết thúc, mặc dù trong lúc vừa nói vừa cười, nhưng mà tính toán được thực hiện rất nghiêm túc.
Đông Vũ là người duy nhất thắng, cô nàng có chút sợ hãi, Nhạc Ngu an ủi cô nàng: "Không sao, nhận lấy đi, đây là tiền về sau em nuôi chị."
Đông Vũ lại đỏ mặt.
Người công cụ Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược thời khắc như vậy kết thúc, trước khi đi Nhạc Ngu giữ các nàng lại: "Cùng nhau ăn bữa cơm đi? Hiếm khi gặp nhau một lần."
Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày: "Rất hiếm sao? Chẳng lẽ không phải gọi lúc nào đến lúc đó sao?"
Nhạc Ngu vẫy vẫy tay: "Thế thì đi mau đi, thật là, vốn đang nói tôi mời khách."
Khâu Dạng nghiêng đầu cong hạ mắt: "Lần sau đi, học tỷ, hôm nay em muốn đi chụp ảnh." Nàng nhìn Đông Vũ, "Lần sau gặp."
"Bái bai."
Sau khi nói xong lời tạm biệt rồi tách ra, Khâu Dạng mở cửa xe ghế phụ ra, Thẩm Nịnh Nhược vòng qua ghế lái ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Nhạc Ngu sẽ không có vận khí kém như vậy." Thẩm Nịnh Nhược thu hồi ánh mắt, trấn an Khâu Dạng, "Đông Vũ này xem ánh mắt của cô ấy là thật, thích đều hiện hết ở trên mặt."
Khâu Dạng quay đầu nhìn cô: "Vậy em thích chị cũng biểu hiện ở trên mặt sao?"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn đôi mắt nàng, bật cười một tiếng: "Đâu chỉ vậy."
Cô thanh hạ giọng nói: "Ngay cả tâm tư muốn bị chị ngủ cũng hiện hết ở trên mặt."
1
Khâu Dạng khóe môi kiều lên: "Em phát hiện, Thẩm 0 Nhược, chị liền ỷ vào "bà dì" em tới không thể ngủ với em, liền ở chỗ này cố ý nói những lời này."
Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên, không có phủ nhận.
"Em nghĩ xong em phải chụp ảnh như thế nào rồi." Khâu Dạng ở Thẩm Nịnh Nhược khởi động xe lúc sau, nói ra những lời này.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn đường: "Nói nghe một chút đi."
"Đây là hôm nay đi bệnh viện có được linh cảm." Đôi mắt Khâu Dạng chớp hạ, "Hình ảnh trong tưởng tượng là một người ngồi ở ghế trên, trong tay mặt cầm một tờ kết quả kiểm tra, người đó hẳn là người trông rất mỏi mệt, hành lang dài chỉ có một mình người đó, đầu người đó hơi hơi rũ, dáng vẻ có chút vật lộn."
Thẩm Nịnh Nhược ninh mày: "Vật lộn cái gì chứ?"
"Vật lộn có nên đem tin không tốt thông báo cho gia đình hay không, chính là người đó đã sớm cô độc một mình, không có con cháu bên cạnh......" Khâu Dạng nhắm mắt lại, trong đầu hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, " cái đề tài《 Góc 》 này chủ yếu có hai kiểu giải thích, một kiểu chính là địa phương góc, một cái chính là nhân tính góc, em muốn đem hai cái này hợp lại với nhau."
Thẩm Nịnh Nhược tức khắc hiểu ý tưởng của Khâu Dạng: "Tốt."
"Hơn nữa tốt nhất là hoàng hôn?"
"Đúng vậy."
"Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn."
"Câu thơ này thể hiện rõ nhất sự cô độc này."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn sắc trời: "Hiện tại không sai biệt lắm vừa đúng lúc, em còn mang theo máy ảnh ra ngoài, vậy bây giờ dứt khoát liền đến bệnh viện."
"Ngày mai đi." Khâu Dạng nói, "Ngày mai cũng có thời gian, hôm nay không có tinh thần."
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được, vừa lúc ngày mai lại đi thăm bố chị, vậy buổi chiều đi thăm ông ấy."
Khâu Dạng không có cự tuyệt đề nghị này, nàng và Thẩm Nguyên Khải cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng sau lần tiếp xúc ngày hôm qua, sẽ không còn khó xử như trước nữa.
Nàng có thể tiếp tục cùng Thẩm Nịnh Nhược đến bệnh viện thăm ông ấy.
Một đêm trôi qua, Thẩm Nguyên Khải lại dường như già đi vài tuổi, vẻ mặt ông tiều tụy bất kham, ở phòng bệnh còn có lão Vu.
Lão Vu vừa thấy Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng cùng nhau tới, lúc sau kinh ngạc một phen, liền nở nụ cười: "Tiểu thư, Khâu tiểu thư, các cô tới a."
"Chú Vu, chú cứ bận đi." Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười với ông, "Nơi này có bọn con rồi."
"Vậy được, tôi đi trước đây, lão Thẩm, ngày mai tôi lại đến thăm ông."
Thẩm Nguyên Khải làm bộ một bộ không kiên nhẫn: "Đi nhanh đi, ngày mai cũng không cần tới."
Lão Vu chỉ chỉ ông, cuối cùng nói cái gì cũng chưa nói, từ phòng bệnh rời đi.
Mùi ở phòng bệnh như cũ không dễ ngửi tí nào, trên giường bệnh ánh mắt Thẩm Nguyên Khải băn khoăn ở trên người Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng.
Thẩm Nịnh Nhược đi đến một bên, hỏi ông: "Muốn uống nước không? Bố."
"Không cần."
Ông nhìn Khâu Dạng mang theo máy ảnh, tò mò hỏi: "Cháu là nhiếp ảnh gia sao?"
"Không phải." Khâu Dạng lắc đầu, "Yêu thích nghiệp dư thôi ạ."
Thẩm Nịnh Nhược biết Thẩm Nguyên Khải suy nghĩ cái gì, vì thế chủ động nhắc lên: "Con biết mẹ cũng rất thích chụp ảnh, trong nhà có cái album ảnh rất dày, bên trong đều là ảnh mẹ chụp cho con."
Thẩm Nguyên Khải ngây người một chút: "Đúng vậy." Ông ho khụ, "A