Trước kia lúc còn đi học, lão sư nói rằng có một cách viết trong văn học gọi là nói quá aka khoa trương.
Thẩm Nịnh Nhược hiện tại liền rất khoa trương.
Bởi vì giường dân túc là giường khung sắt nên phần cứng rất đầy đủ hết, hơn nữa nhìn còn rất mới, không biết bao lâu mới khiến nó sập xuống được.
Trừ khi khung sắt bị rỉ sét nếu không sẽ không bao giờ có khả năng.
Khâu Dạng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng bộ dạng Thẩm Nịnh Nhược trông rất nghiêm túc, giống như đang hỏi ý kiến của nàng vậy.
Còn hỏi "Em cảm thấy sao?"
"Tôi cảm thấy không bằng đem dân túc đánh sập đi." Khâu Dạng thở ra một hơi, phải dùng ma pháp đánh bại ma pháp, "Mọi người một khối chôn chung."
1
Thẩm Nịnh Nhược đuôi lông mày giương lên, trầm ngâm vài giây,tựa hồ đã nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng cười đáp: "Vậy thì cái dân túc này quá tồi tàn rồi."
"Vậy cái giường này làm bằng đậu phụ à?" Khâu Dạng ngữ khí bình tĩnh trở lại, "Vậy sao chị không thử đụng vào xem có chết hay không?"
Khâu Dạng lời nói rất rõ ràng, Thẩm Nịnh Nhược nghe hiểu lời nàng nói, chợt bật cười: "Xem ra khi con cừu nóng nảy cũng sẽ cắn người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Dạng phớt lờ nàng, tự mình đứng dậy đến một bên cầm treo áo ngủ quần, một câu "Tôi đi tắm rửa" cũng không thèm nói, liền đi vào phòng tắm.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, dương khóe môi đè ép đi xuống.
Nàng biết chính mình đang nói chút cái gì làm chút cái gì.
Diêu Dao nói không sai, sau khi cô trở lại Vân Thành, tự nhiên sẽ không còn liên hệ gì với Khâu Dạng nữa, cho dù công ty của hai người đã hợp tác, nhưng mà cơ hội gặp mặt cũng không phải trăm phần trăm.
Thẩm Nịnh Nhược không có ý định tiếp tục liên lạc với Khâu Dạng, nhưng không thể không nói rằng cô vẫn cảm thấy cơ thể của Khâu Dạng rất đẹp và sở thích này khiến cô tự nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ cô thật sự giống như lời Diêu Dao nói, chẳng lẽ cô vốn dĩ là cong sao? Nếu không, là một gái thẳng như cô, làm sao cô có thể động lòng với con gái được.
1
Nhưng cô cũng nhớ rất rõ cảm giác của mình về mối tình đầu với chàng trai mặc sơ mi trắng.
Ôi, không đúng, đến cô cũng không rõ, cũng đã qua mười một năm rồi, cảm giác ấy đã sớm mơ hồ.
Thẩm Nịnh Nhược đứng tại chỗ, nhẹ nhàng mà phun ra một ngụm trọc khí.
Nếu cô không thể hiểu một điều gì đó, nghĩa là cô không muốn nghĩ về chúng, đây không phải là công việc.
Chỉ cần cô biết điểm dừng nằm ở đâu là được.
Dù sao kế hoạch ban đầu cũng không phải như vậy, cô chỉ là muốn quan sát tình trạng thất tình của Khâu Dạng, cũng không ngờ tới còn phải leo đến tận trên giường để quan sát.
Đêm nay ánh trăng tròn rất sáng, Thẩm Nịnh Nhược nói không sai, nàng bên này ngoài cửa sổ vừa lúc có thể thấy trời cao ánh trăng.
Buổi tối khó tránh khỏi có chút lạnh, trong phòng mở điều hòa, cửa sổ không bị mở ra, nhưng bức màn cũng không kéo lên.
Cả hai nằm ở trên giường,nghiêng người hướng về phía cửa sổ.
Ánh trăng thẳng tắp mà chiếu vào, nhìn vào trong phòng hết thảy không sót thứ gì.
Khâu Dạng cắn môi, nổ lực khống chế không cho chính mình phát ra âm thanh, nhưng với động tác càng ngày càng nhanh của Thẩm Nịnh Nhược nàng không thể nào kiềm chế được, nhất thời một tiếng rên rỉ từ cổ họng tràn ra.
Hôm nay sau khi leo núi trở về Thẩm Nịnh Nhược cũng không cảm thấy mệt mỏi, hiện tại nghĩ đến cô cùng Khâu Dạng chỉ còn lại bốn buổi tối cô càng có động lực để "làm việc" chăm chỉ.
Nàng và Khâu Dạng không có tình cảm gì cả, cô biết Khâu Dạng đang lợi dụng cô để quên đi người yêu cũ, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi vì bản thân nàng cũng không thể kháng cự được cảm giác sung sướng khi cùng Khâu Dạng làm ra những chuyện thân mật như này.
Thay vì nói bảy ngày này là một đoạn "gặp gỡ ngẫu nhiên " của hai người thì có thể nói "bảy ngày làm bạn giường" nghe càng chính xác hơn. Tay trái của Thẩm Nịnh Nhược chống lên nâng đỡ đầu của mình, ánh mắt nàng từ trên trán Khâu Dạng chậm rãi lướt xuống, cho đến khi nhìn đến chiếc cằm hơi hơi nâng lên của Khâu Dạng.
Mặc dù không nhìn rõ ràng lắm, nhưng hành động này của Khâu Dạng thật sự quyến rũ , cũng làm tăng thêm một chút cảm giác ấm áp mơ hồ. Bầu không khí càng lúc càng trở nên khô nóng.
Động tác của tay phải Thẩm Nịnh Nhược đột ngột ngừng lại, cơ thể của Khâu Dạng đồng thời cũng trở nên cương cứng, một lúc sau mới bắt đầu thả lỏng.
Cuối cùng, trong vòng hai giây, Thẩm Ninh Nhược tiếp tục, Khâu Dạng chịu không nổi nữa, một tay nắm lấy chăn bông mềm mại, thở hổn hển khàn giọng nói: "Dừng..lại."
Thẩm Nịnh Nhược không nghe, cô cúi đầu xuống ngăn cản những dòng suy nghĩ cùng lời nói của Khâu Dạng.
Nụ hôn này vừa sâu lại vừa mạnh mẽ, như muốn rút cạn hơi thở của Khâu Dạng. Đầu lưỡi của nàng bị Thẩm Nịnh Nhược câu lấy, lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve, lúc thì gắt gao quấn quýt. Cả hai hôn đến bất phân thắng bại, lúc này đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược mới tách khỏi môi Khâu Dạng, kéo theo một