Thẩm Nịnh Nhược lại bị phụ thân trong tối ngoài sáng mà thúc giục kết hôn, cô có chút đau đầu ——
Bố Thẩm hôm nay đi tham gia tiệc đầy tháng cháu gái của một người bạn, đã gửi một đoạn video tới WeChat, btrong đó đứa trẻ vẫn đang được ông bế trên tay, một đôi mắt đối thế giới này tràn ngập sự tò mò, không khóc không nháo, nhìn rất đáng yêu.
Bố Thẩm lại gửi tin nhắn thoại: 【 Nhược Nhược, ta rất muốn có cháu gái ôm a. 】
Bố Thẩm còn đã gửi thêm một cái: 【 Con cùng Tiểu Quách thế nào rồi? 】
Tiểu Quách chính là bạn trai cũ của Thẩm Nịnh Nhược, tên là Quách Minh An, lúc trước đã gặp bố Thẩm một lần cùng ăn cơm, vì thế mới biết đến sự tồn tại của hắn.
Quách Minh An thế nào?
A, đều kết hôn rồi, còn có thể thế nào đây?
Hiện tại phỏng chừng đang hưởng tuần trăng mật.
Thẩm Nịnh Nhược rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cũng không đem tin này nói cho bố nghe, cứ cho bố cảm thấy cô còn đang cùng hắn yêu đương đi, nếu không sau khi biết tin, lại sẽ thúc giục cô tìm đối tượng.
Lúc trước Quách Minh An theo đuổi Thẩm Nịnh Nhược hơn nửa năm, hắn lớn lên tuấn tú lịch sự, ánh mắt cũng thành khẩn, mọi phương diện điều kiện đều không tồi, Thẩm Nịnh Nhược luôn tự hỏi mãi, cuối cùng cũng đồng ý cho hắn theo đuổi, làm hắn trở thành mối tình thứ hai của mình.
Nhưng không nghĩ tới chính là cô bị chơi đùa.
Quách Minh An sớm đã cùng người khác đính hôn từ hai năm trước, và mối quan hệ với cô chỉ là để có một mối quan hệ khác trước khi kết hôn, chỉ tiếc trong một năm này, hắn nhiều nhất cũng chỉ nắm tay Thẩm Nịnh Nhược được vài giây, chứ đừng nói là phần còn lại của những cái ôm và những nụ hôn, điều đó càng không thể.
2
Nếu không phải Diêu Dao vô tình thấy Quách Minh An cùng một nữ nhân khác từ khách sạn đi ra, thì có lẽ cô còn không biết tất cả chuyện này, còn sẽ bị tiếp tục chẳng hay biết gì.
Nhưng khi cô đã biết, cô còn mang theo ảnh chụp đi tìm Quách Minh An.
Đối phương cũng tức muốn hộc máu, nói ra lý do giống y như tên nam sinh sơ mi trắng kia, chỉ là ác độc hơn một chút, cuối cùng còn mắng cô là "Lão xử nữ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nịnh Nhược không tức giận, cô đã không mắc bẫy của đối phương.
Cô làm bộ mặt lạnh lùng không để ai nhìn ra cảm xúc của mình, sau đó cô đứng dậy, hất đổ bát salad trước mặt, thốt ra hai chữ: "Thật bẩn."
Nó không chỉ là về ngoại hình, mà còn về con người.
Quách Minh An chửi ầm lên, nhưng cô hất tóc ra sau và đi trên đôi giày cao gót tiêu sái rời đi, để lại một bóng hình phía sau.
Sau đó cũng không còn liên hệ nữa.
Thẩm Nịnh Nhược nghĩ đến chuyện này có chút đau đầu, liền muốn đi uống chút rượu.
Cô không uống được rượu, nhưng khi cảm thấy buồn, cô vẫn có ý nghĩ mượn rượu giải sầu.
Trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt của Khâu Dạng, cô cũng không do dự bao lâu, liền tới gõ cửa phòng Khâu Dạng, mời đối phương cùng đi uống rượu.
Chuyện chia tay với Quách Minh An, đối với cô mà nói kỳ thật vẫn là có chút để tâm.
Diêu Dao là bạn từ nhỏ của Thẩm Nịnh Nhược, hai người có rất nhiều năm cảm tình, những việc này kỳ thật nói ra không có vấn đề, nhưng mà Thẩm Nịnh Nhược vẫn có điều muốn giữ lại, cô không muốn thể hiện khía cạnh này của mình với bạn bè.
Cô muốn giữ chút sĩ diện.
Ai có thể nghĩ rằng Thẩm đại tổng giám người bề ngoài có vẻ rất từng trải, trên thực tế kinh nghiệm tình yêu gần như bằng không?
Hai lần yêu đương lúc trước liền thất bại bộ dáng đều lớn lên không sai biệt lắm.
Cô không cảm thấy sao lại đáng buồn như vậy, chuyện bị lừa gạt này xuất phát bản chất, không muốn bị người khác biết nên vẫn thật sự để tâm.
Khâu Dạng không biết cô vì cái gì mà muốn uống rượu, sửng sốt một chút, cảm thấy có chút đột nhiên: "Uống rượu?"
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược lông mi run rẩy, đen nhánh con ngươi như cũ rõ ràng, "Không muốn sao?"
Khâu Dạng mím môi, cuối cùng không có thử thăm dò hỏi Thẩm Nịnh Nhược có phải có tâm sự không.
Hai người chỉ là bạn giường, đâu có yêu cầu biết nhiều như vậy.
Nhưng bất kể Thẩm Nịnh Nhược có tâm sự hay không, thì nàng cũng có.
Đem chuyện xoá Đào Tư Nhàn này, làm cho Khâu Dạng có chút bực bội.
Có lẽ uống rượu cũng có thể xem là một cách để điều tiết cảm xúc, nàng nhìn đôi mắt của Thẩm Nịnh Nhược, qua hai giây mới gật đầu: "Được."
"Tôi đi thay quần áo."
Thẩm Nịnh Nhược rúc vào cửa: " Nhớ mang theo dù, tôi quên cầm rồi."
Khâu Dạng kỳ quái nhìn cô một cái: "Chị trở về phòng chị rất xa sao?"
"Tôi lười." Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu không biết xấu hổ nói, "Giờ tôi đi hai bước cũng thấy khó khăn."
1
Khâu Dạng quản không lại cô, giữ cửa một quan, thay áo thun cùng quần đùi, thoa kem chống nắng trước khi rời khỏi phòng với dù và thẻ khóa phòng.
Lưng Thẩm Nịnh Nhược dựa lưng vào tường bên cạnh, mái tóc quăn gợn sóng có chút loạn, nghe thấy động tĩnh, nghe thấy động tĩnh liền hơi ngẩng đầu quay sang một bên, trong mắt mang theo một tia ý cười: "Sao lại lâu như vậy?"
Khâu Dạng khóe miệng mấp máy: "Lâu quá thì đừng đợi."
Thẩm Nịnh Nhược bị nàng nạt, cô đứng thẳng thân thể, cùng Khâu Dạng nhìn nhau liếc mắt một cái, không khỏi bật cười: "Sao em lại nạt tôi?"
Khâu Dạng phớt lờ cô ấy và tự mình đi về phía trước, Thẩm Nịnh Nhược lại dương hạ mi, cùng Khâu Dạng sánh vai.
NÁnh nắng ấm áp khiến tất cả sinh vật trên mặt đất đều có chút choáng ngợp, trước cửa một dân túc đều có một con chó săn lông vàng, con chó săn lông vàng đang nằm trong ổ của nó, thè lưỡi nhìn Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đi ngang qua.
Thẩm Nịnh Nhược dụi người vào dù của Khâu Dạng, sau khi đi được một lúc, cô liếc nhìn Khâu Dạng và nói: "Tôi có một người bạn làm trong giới giải trí."
Khâu Dạng không trả lời, nàng đang mặc quần đùi, hơi nóng bốc lên dày đặc bò lên chân nàng.
"Tôi cảm thấy cô ấy không lợi hại bằng em." Thẩm Nịnh Nhược nói chính mình liền cười, "Mắt em có quầng thâm."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng có chút nghi ngờ không biết nghề nghiệp của Thẩm Nịnh Nhược là tấu hài hay tấu đơn.
1
Nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt một cái, nhàn nhạt mà mở miệng: "Chị nhất định ép tôi phải đuổi chị ra ngoài sao?"
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược nâng hạ chính mình chóp mũi, cô nhìn Khâu Dạng một trương có chút bởi vì nhiệt mà hơi hơi phiếm phấn mặt, "Chẳng lẽ em không phát hiện sao? Sau khi ngủ cùng tôi, giấc ngủ của em rõ ràng được cải thiện."
"Tôi có mang theo melatonin."