Thẩm Nịnh Nhược không ngủ, cô nghe tiếng hô hấp của Khâu Dạng ngay bên tai, gần như vậy nhưng cũng thật xa, cô mở to mắt nhìn chằm chằm một mảnh u tối, trước mắt lướt qua rất nhiều hình ảnh, giống như cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại chi tiết chuyện thân mật với Khâu Dạng, cuối cùng cô hơi bực bội mà xoa xoa giữa mày.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, Thẩm Nịnh Nhược nhìn thời gian, mới đó đã sắp 6 giờ.
Trời sắp sáng rồi.
Cô đắn đó hồi lâu, quay đầu nhìn về phía không có Khâu Dạng, lại tự hỏi một phen, mới nhẹ nhàng mà hôn lên trán Khâu Dạng một cái, rồi sau đó rón ra rón rén mà vén lên chăn xuống giường.
Thẩm Nịnh Nhược không muốn nói ra điều này nhưng nguyên một buổi tối hôm qua cô vẫn còn đang trong trạng thái rối rắm không biết phải làm sao.
Trước giờ cô không phải là người như vậy, cô có thể bình tĩnh đối mặt với sự chia tay, dù biết rằng có những người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng ở chỗ Khâu Dạng, lại xảy ra tình huống như vậy, khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút bất an, nhưng đồng thời cũng phải chiều theo suy nghĩ trong lòng, lần đầu tiên khiến cô trở thành kẻ đào ngũ.
Cô gửi tin nhắn cho Kim Xa, liền kéo vali hành lý, gọi một chiếc taxi đi ra sân bay.
Tới Tây thành kết bạn WeChat thêm vài người, nhưng thiếu duy nhất Khâu Dạng, người mỗi ngày gặp mặt hôn môi ôm ngủ, cô lướt qua danh sách WeChat một lúc lâu trong xe, cuối cùng dập tắt ý định thêm WeChat của Khâu Dạng .
Cô không vội, cô cũng cần có thời gian bình tĩnh lại.
Mới có một tuần thôi mà, chẳng lẽ đến nỗi đối một người như vậy nhớ mãi không quên sao?
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Thẩm Nịnh Nhược nhìn ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ xe.
Nó được bao quanh bởi những đám mây bồng bềnh, khiến nó cảm thấy tịch liêu hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh vật dọc đường bị ô tô bỏ lại, trên đường bây giờ cũng ít xe cộ, tài xế lái xe ổn định và nhanh chóng, suy nghĩ của Thẩm Nịnh Nhược bị câu nói "Đến rồi" của tài xế kéo lại.
Cô nhìn về phía tài xế: "Cảm ơn."
Tài xế vẫy vẫy tay, anh ấy là một người trẻ tuổi, không nghĩ mới sớm sẽ có đơn lớn như vậy, hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược lộ ra tươi cười: "Đi du lịch sao? Hoan nghênh lần sau lại đến Tây Thành chơi."
Thẩm Nịnh Nhược mím môi dưới, không trả lời, chỉ mỉm cười, sau đó mở cửa xe, dùng hai chân bước xuống đất.
Vali hành lý được tài xế từ cốp xe đem ra đẩy đến nàng trước mặt: "Đi thong thả, một đường bình an."
"Cảm ơn." Thẩm Nịnh Nhược lại nói hai chữ này, nói xong sắc mặt liền cứng đờ, bởi vì Khâu Dạng đã nói với cô "Cảm ơn" rất nhiều lần.
1
Thời gian vẫn còn sớm, tới sân bay người không nhiều lắm, nhưng các phương tiện cũng lần lượt dừng lại rồi rời đi.
Thẩm Nịnh Nhược lôi kéo vali hành lý tiến trạm.
Cô sẽ còn đến Tây Thành sao?
Cô không biết.
Vé máy bay mới mua là 9 giờ sáng, sau khi xuống máy bay, Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại cho Diêu Dao: "Mình xuống máy bay rồi."
Trước khi lên máy bay, cô gửi cho Diêu Dao một tin nhắn về việc cô sẽ sớm trở về.
"Mình ở bãi đỗ xe chờ ngài." Diêu Dao dùng kính ngữ, nhưng là mười phần ngữ khí trêu chọc, " Thẩm đại tổng giám của chúng ta cuối cùng cũng đã quan hệ tình dục ở tuổi 28, mình không thể không đến đón cậu để xem bộ dạng của cậu lúc này thay đổi ra sao."
Diêu Dao lúc làm việc tuyệt không hàm hồ, nhưng khi trở về đời sống hằng ngày lại như biến thành người khác.
Thẩm Nịnh Nhược sớm đã đoán trước thế nào cô ấy sẽ nói như vậy, vẻ mặt một chút ngạc nhiên cũng không có, cô kéo hành lý đi theo dòng người đi ra ngoài.
Vali hành lý màu xanh huỳnh quang rất dễ thấy, cô cụp mi nhìn lần thứ hai, sau đó cười đáp lại lời Diêu Dao nói: "Đương nhiên phải đẹp hơn nhiều so với người hơn một tháng không quan hệ như cậu rồi."
Diêu Dao một hơi suýt chút nữa không đi lên: "Mình nhấn mạnh lại lần nữa, chỉ có một tháng mà thôi."
Thẩm Nịnh Nhược có lệ nói: "Ờ ờ."
Trò chuyện vài câu rồi cúp máy, sau khi ra khỏi sân bay, Thẩm Nịnh Nhược giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, cô tự hỏi liệu đoàn du lịch đã đến sân bay chưa.
Chuyến bay của đoàn du lịch vào lúc một giờ chiều, Thẩm Nịnh Nhược nghĩ đến tin này, thì nhíu mày, bình tĩnh đi về phía trước.
Vân Thành bãi đỗ xe rất lớn, Diêu Dao gửi cho cô định vị, cô đi được một lúc liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam, Diêu Dao đang tựa lưng vào xe.
Diêu Dao cao gầy mảnh khảnh, với mái tóc ngắn dài đến tai.
Vân Thành nhiệt độ còn có chút thấp, nhưng cô không thèm để ý, mặc một chiếc váy ngắn đi ra ngoài.
Trên mặt còn có trang điểm, trông rất quyến rũ, thậm chí còn trưởng thành hơn.
Thấy Thẩm Nịnh Nhược xuất hiện, Diêu Dao đứng thẳng người, tươi cười một chút minh diễm không ít: "Thật không sai a, Nhược Nhược, Khí sắc của cậu lúc này so với thân thể sắp bị khô héo của mình tốt hơn nhiều đó."
Thẩm Nịnh Nhược cho nàng một cái xem thường: "Cất hành lý."
"Đâu ra lại lắm lời như vậy."
"Hừ, cậu thật sự coi mình như tùy tùng của cậu muốn sai gì thì sai sao?" Diêu Dao miệng thì nói như vậy nhưng tay cùng chân vẫn rất thành thật mà đem vali của Thẩm Nịnh Nhược lôi kéo đi ra phía sau xe.
Thẩm Nịnh Nhượ cmở cửa phụ lái trước và ngồi vào. Cô điều chỉnh tư thế thoải mái trước khi thắt dây an toàn.
Diêu Dao không lâu sau cũng tiến vào, cửa xe đóng lại trong nháy mắt phát ra động tĩnh.
Thẩm Nịnh Nhược đã một đêm không ngủ, bây giờ cô bị cơn buồn ngủ như bão tuyết bao trùm, cô nhắm mắt lại.
Diêu Dao nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Nịnh Nhược một chút cũng không làm phiền nàng, chính mình im lặng mà khởi động xe rời khỏi sân bay.
Sân bay hơi xa trung