Khâu Dạng biết các trưởng bối có tốc độ truyền bá tin tức rất nhanh, nhưng lần này vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên, sao lại có thể nhanh như tên lửa vậy?
Có hai phút sao? Trên đầu Khâu Dạng xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Nhưng nàng lộ ra những suy nghĩ này, trên mặt nàng vẫn như cũ không nhìn ra chút cảm xúc nào, hơn nữa cũng chỉ là dừng chân bước một chút, liền tiếp tục đi phía trước đi.
Không trả lời câu hỏi của Tiểu Thẩm.
Thẩm Nịnh Nhược ý cười trên khóe môi chậm rãi thu trở về, cứ như vậy bị Khâu Dạng lướt qua, cô cũng không ngờ tới.
Nhưng cũng không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy buồn bực.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nịnh Nhược đuổi kịp theo bước chân Khâu Dạng, hơn nữa còn cùng Khâu Dạng nhất trí tiết tấu, giữ cho vai hai người duy trì khoảng cách hai nắm tay.
Hai người đi có chút chậm, khoảng cách giữa họ và đoàn dần dần bị kéo ra.
Một giọng nữ vang lên trong loa phát thanh trong sân bay, để thông báo chuyến bay đã đến.
Khâu Dạng hô hấp vững vàng đều đều, cùng Thẩm Nịnh Nhược nửa điểm giao lưu cũng không có, nàng cũng một đường mắt nhìn thẳng.
Nàng biết trên thế giới có người chủ động một ít, ví dụ như vị Tiểu Thẩm đây, sau khi nghe nói nàng cũng "Thích" đàn ông lớn tuổi, liền chờ nàng vị "Đồng loại" này.
Cũng giống như Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng nghĩ tới lần đầu tiên mình gặp Đào Tư Nhàn.
Lúc ấy nàng ở quán bar uống rượu, có một chàng trai muốn xin WeChat của nàng, nàng bất kham này nhiễu, liên tiếp cự tuyệt nhưng không có kết quả, Đào Tư Nhàn đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy, liền đi tới giúp nàng giải vây.
Đây cũng là một loại chủ động.
Khâu Dạng ánh mắt ảm ảm.
Như vậy thì đến bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi những vướng bận của người cũ?
1
Nàng không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm yêu đương nàng cũng chẳng muốn nhớ lại, hiện tại chia tay rồi, những hình ảnh ấy cứ tự nhiên hiện ra.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt mỗi lần giao lưu đều như một vết dao vô hình khiến nàng càng thêm đau càng thêm rỉ máu.
Thời gian 6 năm thật sự có thể đem hết thảy phai nhạt dần sao?
Khâu Dạng không khỏi tự hỏi.
Một lát sau, khi đi tới chỗ băng chuyền hành lý, Khâu Dạng ánh mắt vô thần, liền nhìn chằm chằm băng chuyền trước mắt.
Nàng đứng ở bên ngoài đội ngũ, tai nghe được không ít âm thanh, mọi người mồm năm miệng mười đều đang nói điều gì đó, nhưng nàng một chữ cũng không lọt vào tai.
Sau hai phút chờ đợi, những chiếc vali hành lý lần lượt được đưa lên băng chuyền, hướng dẫn du lịch dặn dò mọi người đừng lấy sai hành lý.
Các cô chú đáp lại hai tiếng, sau đó cẩn thận kiểm tra hành lý có đúng không, nhưng đồng thời cũng lơ đãng trò chuyện, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Khâu Dạng cười không nổi, nhưng nếu đang ở một tuần trước, nàng cũng có thể tươi cười như vậy.
Nàng lẳng lặng chờ vali hành lý của mình.
Chiếc vali hành lý còn rất mới, hơn nữa rất sáng mắt - là màu lục ánh huỳnh quang.
Chờ vali chuyển tới bên nàng, vẻ mặt nàng mới thả lỏng hơn một chút, nàng bước đến cầm chiếc vali bắt mắt trước mặt mình.
Màu lục là một màu rất đẹp, nhưng hiện tại mọi người đều biết đến nó với một tầng ý nghĩa khác, mà các đoàn du lịch không có thể cấp cho chiếc mũ xanh lè.
Khâu Dạng mua chiếc vali như vậy đơn giản chính là muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút ——
Là Đào Tư Nhàn đã lừa dối nàng chứ không phải nàng có lỗi với Đào Tư Nhàn.
Sự thất bại trong mối quan hệ của họ, cũng đều do chính Đào Tư Nhàn gây ra.
Khâu Dạng nắm tay hãm lực độ tăng lớn chút.
Đội ngũ còn chưa lấy đủ hành lý, nhưng những người lấy được đều tự giác lui ra sau một chút, cho những người khác không gian, để tránh chen chúc.
Khâu Dạng cũng không ngoại lệ, càng đứng ở đội ngũ bên cạnh, cứ như vậy, cùng Tiểu Thẩm khoảng cách cũng kéo ra xa.
Như vậy thật tốt, nàng không cần là "Đồng loại" của bất kỳ ai, nàng tới Tây thành chẳng qua là vì chính mình vẽ một dấu chấm.
Điện thoại lúc này lại rung lên, là Miêu Nghệ trả lời tin nhắn của nàng.
Miêu Nghệ: 【Chơi vui vẻ!】
Ngay sau đó Miêu Nghệ lại đã gửi một video khác.
Trong video là một con mèo đang ngủ trên giá, khi thấy người quay video nó liền cựa mình rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khâu Dạng lực chú ý bị hấp dẫn đi qua một chút, trong mắt rốt cuộc cũng có ý cười nhàn nhạt, chỉ là vành nón có chút thấpnên không có người nào nhìn thấy.
Đây là con mèo của nàng.
Đại đa số mọi người khi đối mặt với thú cưng của họ đều sẽ cầm lòng được mà thể hiện sự ôn nhu đặc biệt mà họ dành cho thứ cưng của mình.
1
Miêu Nghệ lại nói: 【Cậu cứ việc chơi thỏa thích, mình sẽ chăm sóc cho Bình Tử thật tốt.】
Bình Tử là tên của con mèo, là Đào Tư Nhàn đã đặt cho nó.
Suy nghĩ của Khâu Dạng lại nhảy tới điều gì đó về Đào Tư Nhàn, nàng nhìn Miêu Nghệ gửi tin nhắn đến, đầu ngón tay dừng lại, cuối cùng cũng phản hồi lại: 【Được, cảm ơn cậu.】
Cho dù thế nào, mèo cũng là vô tội.
Nàng mới vừa trả lời xong tin nhắn liền cất điện thoại đi, liền thấy một chiếc vali màu xanh huỳnh quang, còn có màu đen bó sát người quần cùng Martin ủng đứng trước mặt.
Là Tiểu Thẩm.
Khâu Dạng chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Thẩm, liền thấy Tiểu Thẩm xốc xốc mí mắt: "Cô lấy sai rồi."
"Chiếc vali hành lý này mới là của cô."
Khâu Dạng: "......"
"Của tôi có dán giấy." Thẩm Nịnh Nhược lười biếng nói, mang theo một chút ủ rũ, cô hướng chiếc mũ đỏ trên một chút, để lộ vầng trắng nhẵn nhụi, cô nói rồi chỉ Khâu Dạng chiếc vali hành lý bên cạnh, "Cô nhìn xem, mặt trên có phải có miếng dán hình con mèo hay không."
Tiếng phổ thông của Tiểu Thẩm quả thực rất tiêu chuẩn, nhưng âm cuối vẫn cứ có một chút cao, lộ ra chút chút cảm xúc sung sướng.
Khâu Dạng lông mi khẽ run, lại hơi hơi nghiêng đầu rũ mi mắt theo nhìn về một bên.
Đúng vậy, chiếc vali này có miếng dán biểu tượng cảm xúc mèo ngay bên trên.
Bây giờ tâm tư của Khâu Dạng hoàn toàn không ở thế giới bên ngoài, vì vậy nàng tự nhiên cũng không chú ý tới những chi tiết như vậy.
Hai chiếc vali này kỳ thật không phải giống nhau như đúc, nhưng chúng lại trông rất giống nhau.
Khâu Dạng không nghĩ tới vali hành lý cũng như cùng lấy cớ thích đàn ông lớn tuổi giống nhau, cùng Tiểu Thẩm đụng phải cái tám chín mười phần.
"Thật ngại quá." Khâu Dạng mở miệng, nếu không nói lời nào thì quá thất lễ, nàng đã từng bị người khác chơi một lần.
"Không sao." Thẩm Nịnh Nhược nghiêng người, đem vali hành lý của chính mình kéo đến trước mặt, sau đó đứng thẳng lên, lại nói ba chữ, "Thật trùng hợp."
Chiều cao của hai người cũng không chệch lệch là bao, nhưng là Khâu Dạng hơi rũ đầu xuống, vành nón cũng ép xuống thấp.
Bây giờ Thẩm Nịnh Nhược chỉ có thể thấy chiếc cằm hơi nhọn của Khâu Dạng.
Khâu Dạng nắm lấy vali hành lý của mình, kêu "Ừm" một tiếng.
1
Hai sự trùng hợp liên tiếp khiến nàng có chút ngốc.
Nhưng nàng chắc chắn chính mình chưa từng gặp Tiểu Thẩm này bao giờ.
Và ngay cả khi đã gặp qua, sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy cũng chỉ có thể được giải thích bằng huyền học.
Hướng dẫn viên du lịch bắt đầu tổ chức đội ngũ để đi ra ngoài: "Mọi người thu dọn hành lý, xe buýt của chúng ta đã đến bến đỗ, bây giờ hãy đi theo tôi......"
Đầu tiên là máy bay sau lại là xe buýt, mới có thể đến nơi.
Tây thành là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, ngành du lịch ở đây rất phát triển và toàn diện, mỗi năm lưu lượng khách đều rất lớn.
Quy hoạch và xây dựng thành phố rất tốt, hiện tại là đầu xuân tháng ba, hoa cỏ cây cối ven đường giống như cô nương chào đón ở của khách sạn, gặp người liền nói "Hoan nghênh quang lâm".
Khâu Dạng đem cất vali hành lý và lên xe buýt.
Chiếc xe buýt này tổng cộng có 22 chỗ ngồi bao gồm luôn