Khâu Dạng bởi vì cuộc gọi của Thẩm Nịnh Nhược mà có chút tâm phiền ý loạn, lúc ăn cơm cũng có chút không ở trạng thái, Cốc Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng cũng không trực tiếp hỏi.
Với lại chuyện thất tình này mà nói, thật sự không có gì tốt để hỏi.
Lúc trước Cốc Lam cũng từng trải qua mấy mối tình, cô ấy đối việc thất tình vẫn hiểu ít nhiều, giống như Khâu Dạng bây giờ tập trung toàn lực vào sự nghiệp, như vậy trước mặt ít nhắc tới người yêu cũ sẽ tương đối ổn.
Cô ấy làm bộ không biết gì, trên đường trở về công ty còn làm trò để bầu không khí vui vẻ hơn một chút.
Khâu Dạng nghe những câu chuyện cười mà cô ấy kể cũng cười theo, nhưng khi trở lại bàn làm việc, khóe miệng nàng liền hạ xuống.
Nàng không đồng ý ngay yêu cầu của Thẩm Nịnh Nhược, mà làm đối phương cho chính mình một chút thời gian ngẫm lại.
Rõ ràng tối hôm qua còn nói là cuối tuần, hiện tại Thẩm Nịnh Nhược lại gấp đến không chờ nổi mà điều chỉnh thời gian đến hôm nay.
Hôm nay mới thứ tư.
Khâu Dạng đỡ trán, nhìn chằm chằm trên màn hình máy tính của mình, ở trên là ngày lịch đang được hiển thị.
Nàng nhìn trong chốc lát, vẫn không thể suy nghĩ được thông suốt, cũng không biết hiện tại nên làm gì.
Lý trí nói cho nàng đêm nay phải trả hết nợ cho Thẩm Nịnh Nhược, đối với nàng khẳng định vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Nhưng sự thật lại là nếu nàng sớm ngày trả nợ cho Thẩm Nịnh Nhược mối quan hệ không chính đáng này có thể nhanh chóng được kết thúc.
Thẩm Nịnh Nhược yêu cầu nàng trả lời trước khi tan tầm, nàng dùng thời gian giữa trưa nghỉ ngơi suy nghĩ, cuối cùng cũng suy nghĩ xong, nhưng nàng chưa vội gửi tin nhắn đi, khoảng cách 5 giờ còn kém mười phút, nàng mới gửi qua Thẩm Nịnh Nhược một chữ ——
【 Ừm. 】
Nó có nghĩa là đồng ý.
Thẩm Nịnh Nhược không trả lời ngay, mà phải qua vài phút với phản hồi.
Hiện tại liên lạc trên cơ bản đều dựa vào WeChat, rất ít có người dùng tin nhắn văn bản để liên lạc, lúc Khâu Dạng click mở tin nhắn trong lòng có một cảm giác kỳ lạ không thể lý giải được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như chính mình cùng Thẩm Nịnh Nhược ở đây đang lén lút làm giao dịch gì đó.
Ách, không đúng, nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược còn không phải là như vậy sao?
Khâu Dạng nghĩ đến điều này quả thực dở khóc dở cười, chờ click mở tin nhắn Thẩm Nịnh Nhược gửi tới, lại cười không nổi, cũng khóc không xong, nàng không biết chính mình nên làm ra biểu tình thế nào.
Thẩm Nịnh Nhược gửi tới chính là địa chỉ khách sạn cùng số phòng, bảo nàng 6 giờ rưỡi đến, một chút hàm súc ý tứ đều không có.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, so mấy ngày nay ở Tây Thành càng trực tiếp.
Khâu Dạng đôi môi nhấp thành một đường thẳng tắp, đầu ngón tay ở trên màn hình dừng vài phút, đến khi 5 giờ tan tầm, mới gửi qua lại một chữ "Được".
Cùng ngày hôm qua tan tầm không giống, Khâu Dạng cảm thấy hiện tại bước chân chính mình nặng nề đi rất nhiều.
Không phải bởi vì công việc làm nàng mỏi mệt, chỉ là nghĩ phải cùng Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục lui tới trong thời gian ngắn nữa.
Tan tầm vào giờ cao điểm,các tuyến đường bị tắc nghẽn.
Khâu Dạng không biết đêm nay còn có thể trở về hay không, sau khi về đến nhà không bao lâu liền nấu cơm cho Bình Tử, đầu óc nàng như cũ cứ loạn loạn, liền ngồi xổm một bên nhìn Bình Tử liếm chén cơm ăn sạch sẽ.
Nàng cười cười, sờ sờ đầu Bình Tử, nói ra tâm sự của mình: "Bình Tử a, mama đêm nay đại khái không thể đã trở về, con ở nhà ngoan ngoãn."
Bình Tử không kháng cự để Khâu Dạng vuốt ve, hơn nữa còn thoải mái mà lại thuận thế ngã xuống trên mặt đất, "Meow" một tiếng.
Nội tâm Khâu Dạng liên tục thở dài, nhưng là bởi vì còn thiếu nợ, nàng lại không thể không đúng giờ mà rời đi.
1
Thẩm Nịnh Nhược muốn nàng đến trước 6 giờ rưỡi, nàng đã thu thập lại đồ vật, kéo vali màu lục ánh huỳnh quang ra khỏi cửa.
Bên trong có quần áo để nàng mặc vào ngày mai, còn có đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da, nàng cũng không tin khăn tắm của khách sạn, còn tự mang đến khăn tắm cho mình. Trang bị đầy đủ hết.
2
Vừa vặn ở cửa gặp Miêu Nghệ mới tan tầm trở về, Miêu Nghệ thấy nàng kéo vali, kinh ngạc cực kỳ: "Dạng Dạng, lại muốn ra ngoài du lịch sao?"
Khâu Dạng khó khăn mà nuốt nước bọt, nói dối không phải là nghề của nàng, nhưng bây giờ nàng phải viện đại ra một lý do: "Không phải, là mình mang cho một người bạn một ít đồ thôi."
Miêu Nghệ yên lòng: "Được."
"Vậy đêm nay còn trở về không?"
"Không trở về, mình đã cho mèo ăn rồi." Khâu Dạng nỗ lực làm chính mình tươi cười thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nàng còn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại đối với Miêu Nghệ nói, "Sắp đến giờ rồi, mình phải đi đây."
"Được." Miêu Nghệ gật đầu.
Sau khi vào thang máy, Khâu Dạng tim đập mới khôi phục lại bình thường.
Lúc trước đi Tây thành, thân là bạn tốt Miêu Nghệ dặn dò Khâu Dạng phải chú ý an toàn, bảo vệ tốt bản thân, ngụ ý chính là không cần tìm diễm ngộ.
Nhưng Khâu Dạng lúc ấy lại chủ động đi tìm Thẩm Nịnh Nhược. Hiện tại nàng bắt đầu hối hận chính mình vì đã không nghe lời Miêu Nghệ nói. Cũng đúng là bởi vì như vậy, lúc vừa mới đối mặt Miêu Nghệ khiến Khâu Dạng vô cùng chột dạ.
Nàng không chỉ tìm diễm ngộ, nàng còn bị đối tượng diễm ngộ đòi nợ.
Vali hành lý bị Khâu Dạng có chút dùng sức kéo, ánh mắt nàng dừng ở con số hiện thị lầu. Rất mau đã đến lầu một.
Từ tiểu khu đến khách sạn Thẩm Nịnh Nhược đã đặt, gọi xe cũng hai mươi phút, lúc sau Khâu Dạng tới nơi liền trình lên chứng minh thư, trước quầy lễ tân gọi điện thoại Thẩm Nịnh Nhược, xác minh một chút thông tin và cho Khâu Dạng nhận phòng.
Khách sạn này là khách sạn năm sao, trên đường đến Khâu Dạng có tìm hiểu một chút, giá phòng đến bốn chữ số khiến nàng phải nhíu mày.
Được rồi, Thẩm Nịnh Nhược không thiếu tiền. Người thiếu tiền chính là nàng.
Được phục vụ viên dẫn đến cửa phòng, thời gian vừa đúng 6 giờ rưỡi, thảm dẫm chân chất lượng rất tốt, ổ khóa mật mã thoạt nhìn cũng rất đắt tiền.
Khâu Dạng có chút hoảng hốt, nàng chần chờ vài giây, chung quy vẫn là nhập mật mã vào.
Căn phòng rất lớn rất rộng rãi, các loại thiết bị đều có đầy đủ hết, cửa phòng vừa mở ra, rèm cửa liền tự động kéo ra, lộ ra toàn bộ một bên cửa sổ sát đất.
Hiện tại không trung sắp bị bóng đêm nuốt chửng, nơi này tầm nhìn rất đẹp, có thể thấy một Vân Thành phồn hoa phố cảnh.
Khâu Dạng lại không có tâm trạng thưởng thức, nàng thay giày kéo vali tiến vào, liền ngồi ở trên sô pha vặn ra một chai nước, nốc cạn hơn nửa chai như vậy để giảm bớt sự lo lắng của mình.
Nàng không biết Thẩm Nịnh Nhược khi nào tới, cũng không muốn gọi điện thoại hỏi.
Tới càng trễ càng tốt , hoặc là dứt khoát trực tiếp có việc tới không được, như vậy Khâu Dạng mới có thể cảm thấy tháng ba này trải qua cũng không tệ đến thế.
Nhưng thực đáng tiếc, không quá vài phút, Thẩm Nịnh Nhược liền gọi điện thoại đến.Khâu Dạng nhìn tên người gọi đến và không có ý định muốn nghe máy, nhưng nàng rất có tinh thần tự giác của con nợ.
Nàng đứngtrước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn những tòa nhà cao tầng sáng đèn phía xa, thật sự là quá xa, nàng cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy logo mạ vàng phía trên, nàng chuyển sự chú ý đến nơi nàyrồi mới nghe điện thoại của Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng dẫn đầu hỏi, muốn nắm giữ thế chủ động: "Sắp tới rồi sao?"
"Đúng vậy a." Không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược càng thêm nhẹ nhàng, âm cuối lại cao giọng, "Chờ lâu chưa?"
Khâu Dạng tức khắc nhụt chí, cũng không bày ra vẻ mặt vui sướng, nàng mang lên mặt nạ thống khổ, "Ừm" một tiếng: "Không lâu,"
Mới đến vài phút mà thôi.
"Được."
"Tôi đang ở dưới lầu."
Thẩm Nịnh Nhược nói xong liền cúp điện thoại, một chút cũng không do dự.
Khâu Dạng rũ xuống cầm chặt di động trong tay, đối với cửa sổ trong suốt sát đất, thật sâu mà hít vào một hơi, lại