Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 6


trước sau


Khâu Dạng tinh tế mà xem xét Thẩm Nịnh Nhược: "Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

"Sẽ."

Khâu Dạng không hỏi tại sao, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược nhất định sẽ nói ra được nguyên nhân.
"Bởi vì cô thấy nhàm chán." Thẩm Nịnh Nhược tự tin mà quay đầu lại, lại ném thêm một vòng tròn.

Lần này chiếc vòng bị trượt ra ngoài, nhưng cô cũng không có chút cảm xúc dao động nào cả, lại nói câu: "Vừa đúng lúc tôi cũng thấy nhàm chán."

Khâu Dạng muốn bỏ chạy.

Trong đời nàng chưa bao giờ thấy cạn lời như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược ánh mắt kiên định nhìn nàng., hoặc là nói ánh mắt khóa chặt nàng.
Khâu Dạng không hề lùi bước, cùng cô đối diện.

Những đứa trẻ bên cạnh không biết chuyện gì đã xảy ra, chúng vẫn đang bàn luận về những món đồ chơi trên mặt đất, đoán xem món nào sẽ bị ném trúng tiếp theo.

Đủ loại giọng nói non nớt vang lên bên tai nàng, có chút ồn ào, nhưng lại giống như có một rào cản tự nhiên, ngăn cách cô và Thẩm Ninh Nhược ở một thế giới khác.

Trên đường có người cưỡi xe đạp đi ngang qua, một hồi chuông đồng loạt bay lên không trung, hướng về phía mặt trời lặn.

Như là đi qua rất lâu, Khâu Dạng liền đáp một chữ: "Được."

"Con búp bê vừa rồi không được tính." Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức đếm số hình tròn còn lại, chia một nửa cho Khâu Dạng, "Cứ coi như tôi mời cô đi, để chơi một trò chơi nhỏ."

Bọn trẻ con đều lại đây nhìn, bọn chúng đều là người địa phương, từ nhỏ đến lớn bị phơi dưới ánh nắng khiến làn da bị rám nắng, cứ như vậy, đôi mắt thuần khiết cũng liền đối lập đến càng rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bị những đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm, Khâu Dạng cảm thấy có chút áp lực.

Nàng lông mi nhẹ phiến, cầm lấynhững vòng tròn và vắt vào tay trái.

Nàng kỳ thật chưa từng chơi qua bộ môn ném vòng này, một chút nắm chắc cũng không có, nội tâm cũng có chút bồn chồn.

Nhưng là nàng nếu đã đồng ý rồi, thì liền sẽ nỗ lực.

Mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược những lời nói kia một chút khác nhau cũng không có.
Ông chủ vì không cho người vượt qua vạch, còn kéo căn dây thừng, thân thể không thể đụng vào đến dây thừng này.

Hai người bọn nàng một trái một phải đứng ở ngoài sợi dây, liền nhìn bãi các món đồ chơi ở phía trước.

"Xa gần đều có thể, đối với mỗi món đồ chơi không có yêu cầu cứng nhắc nào cả."

"Ném trúng liền được tính."

"Mỗi lần ném một cái thì đến phiên đối phương, dựa theo trình tự."

Thẩm Nịnh Nhược bổ sung quy tắc, lại nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở chiếc máy ảnh của  Khâu Dạng: "Máy ảnh có làm cô bị ảnh hưởng không?"

Treo ở trên cổ rất nặng.

Khâu Dạng mắt nhìn thẳng: "Sẽ không."

Nàng trấn định ngữ khí tự nhiên: "Cô ném trước đi."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược không chút ngượng ngùng, nàng đo lường tính toán một chút khoảng cách, liền ném ra cái thứ nhất.

Không ném trúng.

Khâu Dạng thở phào, nếu không nàng sẽ áp lực rất lớn.

Cô mím chặt môi, sau đó tự mình ném một cái vòng, chỉ thấy cái vòng đụng vào một góc hộp Ultraman, rơi xuống một bên.
"Thật đáng tiếc." Thẩm Nịnh Nhược ngoài miệng nói như vậy, nhưng là khóe môi lại so với phía trước dương đến càng cao.

Cô chính là vui sướng khi người ta gặp họa.

Thiếu chút nữa liền được điểm sẽ càng làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, không phải sao?

Khâu Dạng liếc xéo nàng một cái, lãnh đạm nói :" Tới lượt cô."

Những đứa trẻ đứng xem dường như không dám thở mạnh, thậm chí có đứa còn che miệng vì sợ làm phiền hai tuyển thủ ở hiện trường.

Không bao lâu, trò chơi kết thúc.

Hai người thành tích hòa nhau, từng người đều được ba cái món đồ chơi, chia hết cho các bạn nhỏ ở đây.
Nhưng chỉ có năm đứa trẻ và còn một món đồ chơi nữa xuất hiện. Là một cái trống bỏi.

Hai bên mặt trống có hoa văn hình gấu, thoạt nhìn có chút cộc lốc.


Thẩm Nịnh Nhược xoay một chút trống bỏi, nó phát ra âm thanh có chút nặng nề, cũng không được thanh thúy.

Cô hếch cằm về phía Khâu Dạng: "Cho cô đấy."

"Chúng ta hòa nhau." Khâu Dạng đương nhiên sẽ không muốn, nàng không phải con nít, chỉ là bình tĩnh nói, "Cho nên vụ đặt cược vừa rồi không tính."

"Tại sao lại không tính?"

"Thành tích bằng nhau, kia chẳng phải là một nửa thời gian ở phòng cô, một nửa thời gian ở phòng tôi sao?"
6

Thẩm Nịnh Nhược hơi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như đó là điều đương nhiên.

Khâu Dạng: "......"

Khâu Dạng không nhịn được, lần đầu tiên gọi tên của Thẩm Nịnh Nhược: "Thẩm Nịnh Nhược."

"Hả?" Thẩm Nịnh Nhược hơi nhướng mày.

Khâu Dạng mở miệng thở dốc, nhưng nàng chưa kịp nói gì đã bị tiếng gọi Triệu Minh Phân cắt ngang: "Tiểu Khâu, Tiểu Thẩm."

Đoàn đã quay trở về, Triệu Minh Phân liếc mắt một cái liền thấy Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược, vội vàng nhiệt tình mà hô một tiếng.

Khâu Dạng kìm nén cơn nóng giận trong

lòng, trước khi xoay người lại lẳng lặng mà liếc nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái, sau đó mới cất bước rời đi.

Thật là lãng phí thời gian.

Lại bị Khâu Dạng bỏ lại phía sau, Thẩm Nịnh Nhược bật cười.

Dường như cô đã quen với điều đó.

"Tiểu Khâu, cháu có cả máy ảnh à."

"Cháu là nhiếp ảnh gia sao?"

Triệu Minh Phân đôi mắt một chút sáng lên, hỏi Khâu Dạng.

"Không phải." Khâu Dạng lắc đầu, cũng không nói mình nghề nghiệp của mình là gì, "Dì Minh Phân, cháu về phòng đây."

"Được." Triệu Minh Phân nhìn ra mặt mày nàng không vui, cũng không kéo cô tiếp tục hỏi về chụp ảnh nữa.

Thẩm Nịnh Nhược cũng chậm rãi quay về, vẻ mặt vui vẻ hơn Khâu Dạng rất nhiều.

Triệu Minh Phân chạy nhanh đến quan tâm nói: "Tiểu Thẩm a, Tiểu Khâu làm sao vậy?"

"Cô ấy quỵt nợ." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng đi tới, nhìn về phía hành lang dân túc, Khâu Dạng mới vừa đóng cửa lại.

Triệu Minh Phân cái hiểu cái không mà gật đầu, Thẩm Nịnh Nhược cũng không tiếp tục đợi ở đây: "Dì Phân, cháu cũng về phòng trước đây."

"Đi đi."

Thẩm Nịnh Nhược trở về phòng, ngồi ở trên sô pha, đem trống bỏi đặt ở trên bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nàng nhìn chằm chằm món đồ chơi nhỏ này trong chốc lát, liền đi qua lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Diêu Dao.

Diêu Dao qua tới mười giây mới nghe máy : "Thẩm đại tổng giám, vừa rồi mình có một cuộc họp, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho mình vậy?"

Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt, liếc nhìn thời gian: "Cậu còn còn chưa tan làm?"
"Không, tăng ca."
"Quý 1 sắp kết thúc, công ty năm nay khởi đầu làm ăn không tốt, vừa rồi mình còn đang ở trong đó thảo luận, thì cậu liền gọi điện thoại tới."

"Vậy cậu tiếp tục họp đi."

"Trễ chút nữa mình sẽ gọi lại cho cậu."

Diêu Dao lập tức cười: "Đến mức này luôn sao?"

"Không thì cậu chờ mình một lát, mình đây liền thông báo cho bọn họ tan làm, cũng không sai biệt lắm."

"Được."

Thẩm Nịnh Nhược chờ không quá lâu, cũng khoảng tầm hai phút sau, giọng của Diêu Dao lại từ ống nghe truyền đến: "Mình vừa về văn phòng."

"Nói đi, có chuyện gì?."

"Cũng không có gì." Thẩm Nịnh Nhược rũ rũ mí mắt.

Diêu Dao liền có chút vui vẻ: "Thẩm Nịnh Nhược, ngượng ngùng như vậy không giống phong cách của cậu, mau nói thật đi."

"Mình bị người ta ngó lơ rất nhiều lần." Thẩm Nịnh Nhược rót cho mình một cốc nước, cầm trong tay, nhẹ lắc lắc, không uống, chỉ nhìn nước đung đưa trong đó.

Diêu Dao sửng sốt, rồi sau đó cười ầm lên: "Thì ra cậu cũng có hôm nay, Thẩm đại tổng giám."

"Từ trước đến nay đều là cậu phớt lờ người khác, bây giờ xem ra đây là  báo ứng của cậu."

Thẩm Nịnh Nhược không hé răng, cô cũng cảm thấy là báo ứng.

Cô liền không nên mà sinh ra tò mò đối với Khâu Dạng, nếu không sẽ không như hiện tại bị Diêu Dao cười nhạo như vậy.

Diêu Dao và Thẩm Nịnh Nhược là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người rất hiểu rõ nhau.
Như vậy nên Diêu Dao mới không kiêng nể gì.

"Bất quá như vậy xem ra......" Diêu Dao đột nhiên trầm ổn lại, "Em gái này bị thương không nhẹ?"

Thẩm Nịnh Nhược hồi tưởng lại Khâu Dạng, qua vài giây, "ừm" một tiếng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện