Lúc trước Thẩm Nịnh Nhược còn muốn xác định tình ý của mình đối Khâu Dạng là thật hay giả, nhưng cho đến hôm nay cô mới hiểu được, thích một người là bao hàm nhiều loại cảm xúc, không cần phân rõ ràng ra như vậy, chỉ cần cô muốn thấy Khâu Dạng cười, muốn nhìn Khâu Dạng vẫn luôn vui vẻ hạnh phúc, như vậy phần tình cảm này sẽ không giả.
Hơn nữa từ lúc ban đầu nổi lên ý niệm tò mò đối với Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược cũng đã vô ý thức mà dệt võng bản thân, chỉ là chính cô lúc ấy không hề biết.
Cô cho rằng mình đối với Khâu Dạng chỉ có tò mò, giống như một hành vi quan sát, cô muốn xem một người thất tình thật sự là phản ứng ra sao, nhưng mà hiện tại cô mới phản ứng lại đây, phần tò mò kia không phải bởi vì muốn biết điều này, mà là ánh mắt cô cứ dán chặt ở trên người Khâu Dạng.
Cô muốn hiểu chỉ có Khâu Dạng mà thôi.
Không có nửa điểm tạp chất nào khác.
Đó là lý do tại sao cô cảm thấy không muốn chia tay Khâu Dạng ở Tây Thành, cô cũng sẽ vì Khâu Dạng nhìn về phía cô gái hát trên sân khấu mà cảm thấy không thoải mái, cô càng sẽ vì làm Khâu Dạng tiếp tục cùng chính mình ở bên nhau, không tiếc chơi xấu.
Mọi việc như thế quá nhiều.
Thời gian càng về sau, cô cũng càng thêm để ý Khâu Dạng.
Hiện tại quay đầu lại xem, cô đã nói với Khâu Dạng hai lần chúc phúc, một lần ở Tây thành, một lần ở Vân Thành, mà lần thứ hai lúc ở Vân Thành, Thẩm Nịnh Nhược có thể rõ ràng mà cảm giác được bản thân mất mát và trống vắng.
Cô biết Khâu Dạng sẽ gặp được người tốt hơn, bởi vì Khâu Dạng rất xứng đáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi tưởng tượng đến người đó không phải là mình, cô liền khó tránh khỏi có chút chán nản.
Hiện tại sẽ không, hiện tại Thẩm Nịnh Nhược ý niệm kiên định, lúc trước đối Khâu Dạng những cái đó chúc phúc toàn bộ đều từ cô ứng nghiệm.
Người khác không thể làm được, chỉ cô có thể thôi.
Khâu Dạng ở nhà cho mèo ăn, lúc sau Miêu Nghệ liền tới.
"Dạng Dạng, 1-5 này cậu có tính toán gì không a?" Miêu Nghệ ôm Bình Tử bắt đầu hỏi, "Năm nay ngày Quốc Tế Lao Động được nghỉ năm ngày."
Hiện tại vừa mới đến giữa tháng tư, Khâu Dạng còn không có nghĩ tới vấn đề này, đành phải trả lời: "Không biết."
Miêu Nghệ lo lắng sốt ruột: "Nhưng thật ra mình muốn đi chơi một vòng, nhưng là ngày Quốc Tế Lao Động cũng tắc đường như lễ quốc khánh đến liều mạng, mình không muốn lại bị đè ép thành bánh nhân thịt đâu."
"Vậy cậu cứ ở nhà đi." Khâu Dạng cười cười, nhìn Bình Tử một cái, "Mình có mèo, đi chỗ nào cũng rất bất tiện."
Khâu Dạng nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, Thẩm Nịnh Nhược còn chưa bận xong.
"Đúng ha, cậu có Bình Tử." Miêu Nghệ xoa xoa đầu Bình Tử, thở dài, "Như vậy đi, để mình đi xem thử có ai chơi cùng không, nếu không mình sẽ không ra ngoài, nếu có thì mình sẽ hẹn mọi người chơi cùng nhau."
"Kỳ nghỉ năm ngày rất hiếm có a."
"Được."
Khâu Dạng vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa.
Miêu Nghệ nhìn Khâu Dạng, chớp chớp mắt: "Là người bạn lần trước kia sao?"
"Có lẽ vậy."
"Mình đi mở cửa."
Khâu Dạng từ mắt mèo nhìn trước một chút, xác định đứng ở cửa chính là Thẩm Nịnh Nhược, mới mở khóa đẩy cửa ra.
Cửa mới vừa mở ra, Khâu Dạng đã bị Thẩm Nịnh Nhược ôm lấy, hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược trong miệng lại đang hỏi: "Vậy chiều nay em có ngoan ngoãn nhớ chị không a?"
Bình Tử và Miêu Nghệ mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó cả hai đều nhìn đi chỗ khác.
Khoảng cách từ phòng khách tới cửa gần như vậy, lời này của Thẩm Nịnh Nhược ai mà không nghe thấy chứ a?
Khâu Dạng nghe được rõ ràng nhất, khoảnh khắc nàng được Thẩm Nịnh Nhược ôm lấy, trong đầu lập tức nhảy ra tới dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở ——
Cảnh báo! Cảnh báo! Miêu Nghệ còn ở phòng khách!
Thẩm Nịnh Nhược không lập tức nghe thấy Khâu Dạng trả lời, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy trên sô pha phòng khách còn có một người khác.
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược thanh giọng nói, có chút xấu hổ mà buông Khâu