Lúc Cốc Lam tìm tới cửa, Khâu Dạng đã uống thuốc xong hơn nữa còn ngủ một giấc, là Thẩm Nịnh Nhược ra mở cửa.
"Ách." Cốc Lam cố gắng khống chế biểu tình của mình, lại giương mắt nhìn nhìn số nhà, thậm chí xem lại lịch sử trò chuyện cùng Khâu Dạng, sau khi xác định chính mình không đi nhầm nhà, mới lộ ra một nụ cười, "Xin hỏi đây là nhà của Khâu Dạng sao?"
Cốc Lam cảm thấy có chút mơ hồ, nữ nhân trước mắt nàng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cẩn thận nhớ lại nhớ không ra.
Dù sao không phải người yêu cũ rác rưởi của Khâu Dạng là được, cô ấy chỉ cần biết vậy thôi.
Thẩm Nịnh Nhược cũng có chút ngạc nhiên, cô cũng không biết là ai, nhưng đối phương gọi tên Khâu Dạng, như vậy hơn phân nửa chính là bạn của Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Chị Tiểu Khâu không có ở nhà sao?" Cốc Lam lại thử hỏi, trước đó cô ấy và Khâu Dạng có hẹn giữa trưa chủ nhật.
"Có."
"Cô ấy bị cảm."
"Có phải rất nghiêm trọng không? Tối hôm qua tôi có biết, nhưng không biết đến mức nào."
Thẩm Nịnh Nhược từ tủ giày lấy dép lê ra: "Cô vào nhà đi, cô ấy mới vừa tỉnh để tôi đi gọi cô ấy."
"Được." Cốc Lam nhìn Thẩm Nịnh Nhược giống như nữ chủ nhà , lại ngẩn người, "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Thẩm Nịnh Nhược xoay người đi đến phòng ngủ, cô cảm thấy hành vi chính mình không có gì là không ổn.
Khâu Dạng vừa mới cởi áo ngủ, lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng, đang muốn mặc áo lót vào.
Thẩm Nịnh Nhược mở cửa bước vào liền thấy cảnh này, cô ngẩn ra một chút, theo sau mới đứng đắn nói: "Bên ngoài có một cô gái trẻ tới tìm em, gọi em là chị Tiểu Khâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Dạng mặc áo lót màu tím, nàng nghe vậy động tác không dừng lại, tự mình mặc vào rồi tự cài khuy.
Là áo lót cài khuy trước nên không cần luồn tay ra sau lưng.
Khâu Dạng thân hình mảnh khảnh, tấm lưng gầy ốm, vai cổ nàng đường cong lưu sướng, nhìn từ phía sau, xinh đẹp đến khiến Thẩm Nịnh Nhược hoài nghi đây có phải một tờ giấy bóng loáng mới xuất hiện hay không.
"Là đồng nghiệp công ty em." Quần ngủ Khâu Dạng còn không có cởi, trên người liền mặc cái này, nàng đứng lên đối mặt Thẩm Nịnh Nhược, ở đối phương không dời ánh mắt xuống, đi đến tủ quần áo trước mặt lấy áo hoodie ra tròng lên.
Đây là chiếc áo hoodie cổ tròn màu xanh nhạt có in hình con cừu trên đó, là Khâu Dạng mới mua gần đây.
Sau khi chui đầu ra khỏi cổ áo, Khâu Dạng mới nói ra câu nói tiếp theo: "Là em bảo cô ấy tới cùng đưa Mập Mạp đến bệnh viện thú y kiểm tra sức khoẻ."
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt chớp chớp, không biết hiện tại là cảm giác gì, chỉ "À" một tiếng.
Khâu Dạng rõ ràng đã nói sẽ đi cùng cô mà.
"Ai bảo chị chọc em giận chi." Khâu Dạng đi đến trước mặt cô, khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược tức khắc làm mặt khổ, lại bắt đầu: "Chị thật sự sai rồi ô ô ô."
"Vì để chuộc lỗi, chị giúp em thay quần nha."
5
"...... Đây là chuộc lỗi sao?"
"Đây là khen thưởng thì có"
Thẩm Nịnh Nhược gật gật đầu, rất tự nhiên mà đáp lại: "Đúng vậy."
"Vậy Tiểu Dương của chị có nguyện ý khen thưởng cho chị cái này không?"
Khâu Dạng không trả lời, chỉ là yên lặng mà ngồi xuống mép giường, hếch cằm hướng về phía tủ quần áo: "Cái quần jean sẫm màu bên phải."
Cốc Lam ở bên ngoài chờ cũng không cảm thấy có cái gì, cô ấy cùng Bình Tử chơi thật sự vui vẻ, liền cầm gậy trêu mèo từ ban công một đường chọc tới cửa, lại từ cửa chọc đến ban công, lặp lại vài lần, cô ấy thật ra không cảm thấy mệt nhưng Bình Tử đã bắt đầu thở dốc, hơn nữa không chơi cùng cô ấy nữa, chỉ nằm một bên nghỉ ngơi như cá muối.
Khâu Dạng từ phòng ngủ ra tới liền thấy Cốc Lam đang khiêu khích Bình Tử: "Bình Tử a, dì đã lâu như vậy chưa gặp con, con tự nhìn mình xem có phải nên vận động giảm béo rồi không?"
"Mẹ con ăn cái gì cũng không mập hiện tại còn gầy, con như thế nào hiện tại đã tròn ủm như vậy a."
"Lại nhuộm màu cho con rồi đưa vào vườn bách thú, ta đều hoài nghi người khác có phải muốn nhận con thành gấu trúc không?"
1
Bình Tử trở mình, không nghĩ thèm để ý cô ấy, liếc mắt một cái liền thấy Khâu Dạng đi ra, dường như muốn cáo trạng chạy tới phía Khâu Dạng, trong miệng kêu "Meo" vài tiếng.
Ủy khuất cực kỳ.
Cốc Lam đứng lên, tươi cười xán lạn: "Chị Tiểu Khâu." Cô ấy lập tức quan tâm hỏi, "Chị cảm mạo thế nào rồi a? Sao so với lúc trước còn gầy hơn vậy a?"
"Không sao đâu, ổn hơn nhiều rồi."
"...... chị Tiểu Khâu, nếu không phải em biết chị không hút thuốc, nếu không chị vừa mới nói những lời này đều sẽ làm em hoài nghi có phải chị đã hút thuốc được mấy chục năm hay không?"
"Đều khàn thành như vậy, chị còn nói không sao."
Khâu Dạng cười cười: "Thật sự không sao mà."
"Chúng ta đi thôi, sắp tới giờ hẹn rồi."
Cốc Lam gật gật đầu, lấy balo mèo đặt ở ban công, Khâu Dạng đã bế Bình Tử lên, mèo một chút cũng không giãy giụa thả nó vào.
Thẩm Nịnh Nhược đúng lúc này từ phòng ngủ đi ra: "Để chị bế nó cho."
"Để em cho." Cốc Lam nói liền bế mèo lên, tốc độ nhanh hơn so với Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái, sau đó cười cười, cũng không nói gì để an ủi, cầm lấy chìa khóa: "Đi thôi."
Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu thở dài, yên lặng mà đuổi theo các nàng.
Là cô có sai trước, Khâu Dạng tức giận lựa chọn đi cùng