Lúc trước Khâu Dạng liền cảm thấy thái độ Thẩm Nịnh Nhược đối với chính mình có chút kỳ quái, hoặc là nói từ lúc bắt đầu đã cảm thấy kỳ quái, trong nhận thức của nàng, người có ngoại hình và khí chất như Thẩm Nịnh Nhược sẽ không phải là người chủ động, càng có rất nhiều bị động.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược không có khả năng thiếu đi sự tán thưởng và yêu thích của người khác.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược ở chỗ chính mình không thể nghi ngờ là nắm giữ thế chủ động kia, câu nói đầu tiên giữa các nàng là Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, lần giao lưu đầu tiên giữa các nàng là Thẩm Nịnh Nhược khởi xướng, trừ cái này ra, còn có rất nhiều chuyện đều bắt đầu từ Thẩm Nịnh Nhược.
Nhưng làm Khâu Dạng cảm thấy càng kỳ quái không phải cái này, mà Thẩm Nịnh Nhược ngẫu nhiên nói mấy câu an ủi kia, ở Tây Thành đêm đó cô nói nàng sẽ gặp được người càng tốt hơn và cũng nói điều tương tự khi nàng bước ra khỏi nhà Triệu Minh Phân ở Vân Thành.
Rất ấm lòng không sai, nhưng đồng thời cũng làm Khâu Dạng có chút mê hoặc ——
Thẩm Nịnh Nhược đã biết người yêu cũ của nàng là con gái, thế nhưng một chút kỳ quái đều không cảm thấy sao?
Giống như không có gì ngạc nhiên cả.
Đặc biệt là chuyện Đào Tư Nhàn vì Bình Tử mà đến nhà, Thẩm Nịnh Nhược và Đào Tư Nhàn chưa từng gặp mặt, kỳ thật tới nhà cũng có thể là bạn bè, nhưng Thẩm Nịnh Nhược mở miệng chính là "Người yêu cũ".
Khâu Dạng lúc ấy chưa kịp nghĩ lại, hiện tại nghĩ lại mới cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, nàng nhìn Thẩm Nịnh Nhược ở trước mặt mình giờ phút này, môi phân phân hợp hợp, chỉ là nói câu: "Chị để em bình tĩnh chút."
Nàng không bao giờ nghĩ rằng mình và Thẩm Nịnh Nhược sẽ có một "mối quan hệ" như vậy, nàng bị Đào Tư Nhàn lừa gạt và tổn thương, mà Thẩm Nịnh Nhược lại bị chồng hiện tại của Đào Tư Nhàn lừa gạt và tổn thương, từ góc độ nhất định nào đó mà nói các nàng đều là người bị hại.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược nội tâm bắt đầu thấp thỏm, cô thật sự là có chút khẩn trương, không biết chính mình có nói đến trọng điểm hay không, cũng không biết thái độ Khâu Dạng sẽ như thế nào.
Chuyện này nói đến cùng cũng không phải lừa gạt, mà là giấu giếm, nếu ngay từ đầu cô tiết lộ thân phận của mình là một nạn nhân khác, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bản thân khẳng định sẽ không biết hướng đi tiếp theo, nhưng duy nhất xác định chính là nếu thật sự từ lúc đầu cho Khâu Dạng biết, như vậy các nàng cũng sẽ không có bảy đêm kiều diễm ái muội ở Tây Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khả năng lớn nhất có lẽ chính là trở thành bạn bè, hoặc là đến bạn bè cũng không phải.
Khâu Dạng trong đầu loát loát chuyện này, phát hiện bản thân không thể lập tức liền hoàn toàn tiêu hóa, nàng nhìn ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược thành khẩn, rồi sau đó nhấp môi dưới, hỏi ra nghi hoặc của mình: "Vì sao chị muốn tới tìm em?"
"Chị......" Thẩm Nịnh Nhược miệng trương trương, ngay sau đó dừng khoảng chừng là hai giây, mới lại tiếp tục, "Lúc ấy chị cũng không biết, chỉ là rất muốn gặp em."
"Trên bức ảnh kia trông em rất vui vẻ, chị không biết sau khi em thất tình có thể tiếp tục vui vẻ như vậy hay không, liền muốn gần gũi xem một chút, chị biết cái lý do này có chút không thực tế, nhưng ngay lúc đó chị thật là muốn như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí rất chân thành, ánh mắt càng không cần phải nói, giống như muốn moi trái tim ra trước mặt cho Khâu Dạng xem.
Khâu Dạng nghe Thẩm Nịnh Nhược có chút vội vàng giải thích, nhẹ nhàng mà lộ một tia thở dài, nàng cụp mi xuống, kỳ thật lúc trước rất nhiều chỗ nàng đều nghi hoặc đều được Thẩm Nịnh Nhược đêm nay thẳng thắn giải đáp, mỗi một cái tuyến đều rất rõ ràng.
Thẩm Nịnh Nhược lại kéo tay Khâu Dạng, còn tiếp tục nói: "Lúc ấy chị đối với em có rất nhiều tò mò, nhưng khi vừa tiếp xúc, cảm xúc của chị đã bị em hoàn toàn khống chế, chị cho rằng chị là công cụ tới dời đi lực chú ý của em, chị rất thích thú, nhưng sau một thời gian dài, chị phát hiện chị một chút cũng không hài lòng với cái thân phận này."
"Được, em biết rồi." Khâu Dạng giống như trấn an Thẩm Nịnh Nhược, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Cảm ơn chị đã nói với em những điều này."
"Sẽ không muộn chứ?"
"Sẽ không." Đôi tay Khâu Dạng ôm lấy mặt Thẩm Nịnh Nhược, nàng dùng ngón tay cái vuốt ve làn da của Thẩm Nịnh Nhược, bên môi ý cười còn đang dần dần gia tăng, "Nhưng cũng không tính là sớm, bởi vậy em tính toán chi li chút, cảm thấy chị Nhược Nhược vẫn phải bị trừng phạt mới được."
Cái xưng hô "chị Nhược Nhược" này làm Thẩm Nịnh Nhược tim đập lại lỡ một nhịp, cô không hiểu sao cảm thấy người đang nhìn mình không phải là một con cừu non thuần khiết mà là một con sói nhe nanh.
Giống như là các nàng hoán đổi thân phận.
Thẩm Nịnh Nhược trên mặt còn cảm nhận rõ ràng độ ấm tay Khâu Dạng, có chút nóng, đồng thời chỗ bị Khâu Dạng xoa xoa, còn cảm thấy ngứa ngáy một chút, yết hầu cô không cấm khẩn một chút.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược đồng ý, vừa dứt lời, môi cô đã bị Khâu Dạng ngậm lấy.
Khâu Dạng luôn hôn rất dịu dàng, rất hiếm có lúc cường thế như vậy, tay nàng nắm lấy tay Thẩm Nịnh Nhược, ngón trỏ vuốt ve lòng bàn tay của Thẩm Nịnh Nhược, hơn nữa còn nghiêng người đẩy đầu Thẩm Nịnh Nhược dựa vào thành sau của ghế sô pha.
Tư thế này thực bá đạo.
Hơn nữa đầu lưỡi của nàng cũng không có chút kiêng kỵ nào, trực tiếp cạy môi và răng của Thẩm Nịnh Nhược, như muốn cướp đi hô hấp Thẩm Nịnh Nhược, nàng câu lấy đầu lưỡi Thẩm Nịnh Nhược cùng mình dây dưa, truy đuổi.
Nhưng một cái hôn làm sao đủ được chứ?
Khâu Dạng muốn nhiều hơn.
Nàng chải vuốt lại tất cả những lời Thẩm Nịnh Nhược nói, nàng không tức giận cũng không phẫn nộ, nàng thậm chí cảm thấy chính mình càng may mắn.
Bởi vì đối phương là Thẩm Nịnh Nhược.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược lúc ban đầu cam tâm tình nguyện mà làm công cụ cho nàng.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược hiện tại toàn tâm toàn ý đều đặt ở trên người nàng.
Ngay cả khi không phải ngẫu nhiên, kể cả lúc ấy là vì tò mò.
Nhưng chuyện này có sao đâu chứ?
Khâu Dạng không phải loại người thích đi so đo, nàng chỉ nguyện ý tin những gì mình thấy, nàng ở trong mắt Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy Đào Tư Nhàn chưa từng có chân thành và tình yêu, nàng cũng từ hành vi Thẩm Nịnh Nhược thấy được Đào Tư Nhàn chưa từng quan tâm và lo lắng.
Có thể cùng Thẩm Nịnh Nhược "thích" nhau, đủ để cho Khâu Dạng phải suy nghĩ xem liệu cuối cùng nàng có được ông trời ưu ái hay không, bởi vì trước kia được đến tương đối ít được nên nàng càng trân trọng những gì mình đang có.
Nụ hôn này được rót vào Khâu Dạng càng nhiều cảm xúc và tình cảm, đến sau khi nàng có chút hết hơi mới dừng lại, nàng ghé vào đầu vai Thẩm Nịnh Nhược, bỗng chốc hốc mắt nổi lên ghen tuông, nhưng nàng không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ bình phục lại hô hấp của