Khâu Dạng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng nàng đã đọc những chi tiết này trong tiểu thuyết, có một tình tiết tình yêu rất ấn tượng. Tình tiết đại khái là đoàn người đi lên núi cắm trại, có hai người nằm cạnh nhau, vốn mọi người đang cùng nhìn bầu trời nói về nhân sinh, giây tiếp theo, hai người liền hôn nhau.
Đã quên mất là xem khi nào, nhưng nàng nhớ rõ cảm giác bản thân ngay lúc đó --
Cạn lời.
Hai người mới vừa gặp mặt, một chút cảm tình cũng không có, nụ hôn kịch liệt này và sau đó chỉ là do hormone mà thôi.
Theo quan điểm của Khâu Dạng, việc hôn môi như vậy, không thể tùy ý phát sinh cùng người khác.
Hai người phải thích nhau, tâm hồn đồng nhất.
Cho tới bây giờ số lần hôn môi của nàng cũng không nhiều, kinh nghiệm cũng không tốt lắm, bởi vì Đào Tư Nhàn không có kiên nhẫn, sau vài giây liền hô kết thúc, quay đầu lại nói một câu "Mình hy vọng chúng ta sẽ giao lưu bằng tâm hồn", lộ ra vẻ mặt có chút không vui, Khâu Dạng cũng không như vậy với cô ta nữa.
Bởi vậy, Khâu Dạng chưa bao giờ trải qua một nụ hôn thật chân chính.
Nàng cảm thấy bản thân không phải cừu, nhưng cũng không cảm thấy bản thân là hổ.
Nàng nói "Hổ giấy" là hình dung Thẩm Nịnh Nhược, cũng là hình dung bản thân.
Khi nàng hôn Thẩm Nịnh Nhược, liền có chút không biết nên làm cái gì.
Thẩm Nịnh Nhược cùng nàng mới quen biết nhau có nửa ngày, ngoại trừ biết tên đối phương và giới tính, nàng cũng không biết bất kỳ thông tin nào khác.
Hai người chỉ là mối quan hệ xa lạ.
Hai người lại đang làm chuyện thân mật.
Chỉ là, chỉ là.
Nàng đã hạ quyết tâm rồi không phải sao?
Mi Khâu Dạng khẽ run, nàng chần chờ một chút rồi do dự mở miệng, chậm rãi thè đầu lưỡi liếm đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược một chút.
Thẩm Nịnh Nhược thân thể căng chặt lên, cô đã cảm nhận được, hơn nữa lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà lại liếm một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nịnh Nhược yết hầu làm cái nuốt động tác, trong ánh đèn lờ mờ, cô lặng lẽ mở mắt ra, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ.
Hơi thở của cô và Khâu Dạng hòa quyện vào nhau, phân không rõ lẫn nhau.
Bộ phim điện ảnh đã chiếu đến đâu rồi không người nào biết, đã trở thành bối cảnh thật, ngay cả đoạn nhạc rùng rợn cũng không ai để ý tới, tất cả mọi thứ dường như được tự động che chắn.
Khâu Dạng tiến về phía trước một bước.
Nàng vẫn đẩy đầu lưỡi về phía trước, thẳng tiến vào trong miệng của Thẩm Nịnh Nhược.
Trong đầu nàng lúc này lại xuất hiện hình ảnh của Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng hốc mắt không khỏi nóng lên.
Nàng nghĩ tới Đào Tư Nhàn đã nói lúc chia tay: "Dạng Dạng, thật sự xin lỗi, mình nghĩ tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau, mình yêu cậu, nhưng mình không muốn cùng cậu phát sinh quan hệ......"
Rất thẳng thắn thành khẩn a, Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng lúc ấy đã bị chọc giận đến bật cười.
Trên đời này luôn có một số người khi phạm sai lầm, nhưng họ không cho rằng mình có vấn đề gì, ngược lại họ sẽ tìm cho mình một số lý do nghe có vẻ cao siêu để ngụy biện.
Nhưng làm sai chính là làm sai, hơn nữa không dễ dàng tẩy trắng như vậy.
Cùng Đào Tư Nhàn yêu đương ba năm, trong lúc đó không thiếu những khoảnh khắc vui vẻ, nhưng như vậy thì như thế nào?
Khâu Dạng nghĩ đến có chút khó chịu, rất nhanh suy nghĩ của nàng đã bị kéo lại.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đáp lại nàng.
Dường như bất mãn việc nàng thất thần, Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng mà cắnmột chút ở đầu lưỡi nàng, đột ngột đưa nàng trở về hiện thực, sau đó lại chạm vào đầu lưỡi của nàng như muốn an ủi.
Mềm mại ướt át lại thơm ngọt.
Thẩm Nịnh Nhược có chút kinh ngạc, cũng có chút nghiện, giống như lúc nghịch lỗ tai Khâu Dạng vậy, cô có chút dừng không được.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không phải tay đua kỳ cựu, ngược lại, cô có rất ít kinh nghiệm.
Cô tổng cộng trải qua hai mối tình, mối tình đầu tiên ở thời niên thiếu lúc 17 tuổi, lúc đó cô ấy rất thích chàng trai sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng, nhưng cô lại bắt gặp hắn ta sau lưng hôn nhau với cô gái khác ở một ngõ nhỏ ngoài cổng trường.
Hai người hôn thật sự say mê đến quên mình, một lúc sau, hai cúc áo sơ mi trắng của chàng trai được cởi ra, cô gái vùi vào cổ anh.
Chiếc áo sơ mi cài khuy thật chặt sao lại cởi ra dễ dàng như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược liền ở đầu ngõ thực bình tĩnh mà nhìn một màn này, cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn, khóe môi giật giật, cô cười lạnh một tiếng liền quay đầu bỏ đi.
Chia tay thời điểm, nam sinh không cảm thấy mình có cái gì sai, ngược lại còn chỉ trích lên nàng: "Thẩm Nịnh Nhược, yêu đương với cô không có một chút vui sướng nào, cô không cho ôm không cho hôn, ngay cả muốn nắm tay thì cô lại bảo tôi cần cố gắng học tập để thành tích cao lên một chút cô mới đồng ý cho tôi nắm tay."
"Thành tích của cô ghê gớm lắm sao!"
Hắn tức muốn hộc máu, như là thực ủy khuất.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà phun ra một chữ: "Cút."
Đây là mối tình đầu của cô, bắt đầu còn tính tốt đẹp, kết cục lại rất tồi tệ.
Không đúng, kết cục cũng cũng không tệ lắm, hôm sau Diêu Dao xách người theo tới trước mặt cô, đối phương một phen nước mũi một phen nước mắt mà nói "Mình sai rồi".
Đến mối tình thứ hai, càng là có chút không chịu được.
Ngày mà cô vứt bỏ anh ta, tên nam nhân biểu cảm mất khống chế, mắng cô một câu: "Cô có đẹp đến như nào thì cũng là lão xử nữ."
Lão xử nữ.
A.
Bởi vậy đây là nụ hôn đầu của Thẩm Nịnh Nhược, đối tượng là Khâu Dạng.
1
Khâu Dạng trên người vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng, hình như có mùi cam, mùi thơm rất dễ chịu.
Nhưng điều gì khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút thích thú đầu lưỡi của Khâu Dạng, đúng là cô không có kinh nghiệm, nhưng cô sẽ từ từ mò mẫm.
Dần dần mà cô đã biết tiến công, lại còn biết điều chỉnh hô hấp.
Bàn tay của Khâu Dạng ở trên vai Thẩm Nịnh Nhược thay đổi vị trí, dịch tới sau đầu Thẩm Nịnh Nhược, lại một chút một chút mà thu nạp, thẳng đến cánh tay câu lấy cổ Thẩm Nịnh Nhược.
Hai người đầu óc đều trống rỗng, hoặc là nói đều về đúng quỹ đạo, không ai lại làm việc riêng, đều chuyên chú cùng cảm thụ nụ hôn .
Thân thể càng dán càng chặt.
Hơi thở càng ngày càng loạn.
Sofa trong phòng có chút nhỏ, ngồi hai người dư dả, nhưngcũng chỉ có thể nằm xuống hơn nửa người.
Đôi tây Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ chống ở bên hông cô, không biết qua bao lâu, liền đặt ở eo Khâu Dạng, cô cũng không biết phải làm sao, nhưng cơ thể cô có trực giác, hai tay cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Bầu không khí tiếp tục nóng lên.
Khoảnh khắc vạt áo kia của Khâu Dạng bị vén lên, đôi môi Thẩm Nịnh Nhược cũng cùng Khâu Dạng tách ra.
Nhưng không phải ngừng lại, mà là đi nơi khác.
Cô áp vào khóe môi Khâu Dạng, thong thả mà lại kéo xuống môi đi.
Lướt qua cằm của Khâu Dạng, lại cọ vào cằm