Vân Thành hiếm khi thấy được ánh trăng, nhưng ngày thường ngay cả khi có ánh trăng, cũng rất ít người có thể đủ tĩnh tâm mà ngắm trăng, bởi vì đủ thứ trong cuộc sống đã áp đảo phần lớn người trưởng thành, muốn sống thật tốt cũng đã không dễ dàng, nào có nhàn hạ thoải mái mà làm những việc này đâu?
Nhưng Khâu Dạng trước kia rất hưởng thụ ngắm trăng ở trong khung cảnh yên tĩnh, nơi nàng ở có ban công rộng, nàng đặt một chiếc ghế và một chiếc bàn trà nhỏ, cuối tuần sẽ thỉnh thoảng ôm mèo ngồi trên ghế đọc sách, chỉ là dường như Đào Tư Nhàn tăng ca thì nàng mới có thể làm.
Nhưng bởi vì lúc trước ở Tây Thành bị Thẩm Nịnh Nhược lôi đi ngắm ánh trăng, dẫn tới nàng có chút "Ám ảnh" ánh trăng, hiện tại đã trôi qua hơn một tháng, vất vả lắm bóng ma tâm lý này trên cơ bản mới tiêu tan, không nghĩ tới đêm nay lại bị lôi đi ngắm trăng.
Bầu trời Vân Thành đêm nay rất đẹp, không chỉ có ánh trăng còn có ngôi sao điểm xuyết, cổ tay Khâu Dạng thỉnh thoảng lại nâng lên đặt ở trước mắt mình, đầu nàng nghiêng nghiêng sang bên cạnh, một cái tay khác nắm chặt lấy ga trải giường, hô hấp đã sớm loạn đến không ra bộ dạng gì.
Nàng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược đang trả thù hành động của nàng tối hôm qua, cho nên mới cho nàng nếm thử tư thế mới, mới có thể làm phản ứng của nàng tăng lên, cho nên đến cuối cùng mới khiến cho nàng có chút đau eo.
Mà kẻ chủ mưu Thẩm Nịnh Nhược này vô cùng hài lòng với biểu hiện của Khâu Dạng, tới lúc gần kết thúc cô liền cúi người hôn mặt Khâu Dạng, dỗ Khâu Dạng: "Câu nói kia cũng có thể đổi thành ban ngày kêu em gái, buổi tối em gái kêu , có phải hay không?"
2
" Em gái Tiểu Dương."
Một bàn tay Khâu Dạng liền dán lên mặt Thẩm Nịnh Nhược, hồi phục hơi thở bản thân, chỗ đó của nàng còn nhảy lên rất rõ ràng, cần một ít thời gian mới có thể yên tĩnh lại.
Thẩm Nịnh Nhược lại yêu thương mà hôn trán Khâu Dạng, đem chăn kéo lên, thanh âm nhu nhu: "Ngủ ngon, Tiểu Dương của chị."
Thân phận người yêu đã xác nhận, Khâu Dạng cũng không ngừng đáp lại tình ý của cô, điều này làm cho Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mỹ mãn, ngay cả trong mơ đều là bộ dạng cùng Khâu Dạng cười.
Rốt cuộc không thể không thừa nhận, Thẩm Nịnh Nhược lớn như vậy cơ hồ là lần đầu tiên trải nghiệm đến cảm xúc bị một người ảnh hưởng là cảm giác như thế nào, tiếng cười của cô, nước mắt của cô, cô đau lòng, cô vui vẻ, đều có thể là vì một người, như vậy Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bản thân rất may mắn.
Cô gặp được Khâu Dạng không sớm, nhưng cũng tuyệt đối không muộn.
Tương lai các nàng còn rất dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm nay Khâu Dạng cũng không mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại nàng liền cùng Thẩm Nịnh Nhược trở về nhà mình, tìm được thú bông cừu nhỏ mà Thẩm Nịnh Nhược đưa lúc ở Tây Thành được đặt ở trong ngăn tủ.
Tủ quần áo Khâu Dạng có bỏ túi thơm, là mùi hương đào ngọt ngào, thú bông bị nàng bỏ vào hơn một tháng, lúc lấy ra cũng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, lần đầu tiên Khâu Dạng lấy ra tới ngửi thấy, mới nhẹ nhàng mà bóp bóp.
Hiện tại Thẩm Nịnh Nhược đang ở phòng khách cùng Bình Tử chơi trò chơi, Khâu Dạng ngồi ở trên ghế, bóp một chút, liền sờ đến một chỗ cứng.
Nàng biểu tình ngẩn ra, liền ấn cái nút, giọng nói dễ nghe của Thẩm Nịnh Nhược liền tiến vào tai nàng: "Tôi biết em sẽ không muốn tiếp tục với quan hệ như vậy, nhưng nếu em có thay đổi suy nghĩ một chút, có thể liên lạc cho tôi, số điện thoại của tôi là 198xxxx......"
Đây là ngày uống rượu ở Tây Thành Thẩm Nịnh Nhược đã đến cửa hàng đồ chơi mua thú bông cừu nhỏ này, thú bông nhỏ này không có chức năng ghi âm, nhưng Thẩm Nịnh Nhược tìm ông chủ hỗ trợ, lúc này mới nói lời mình muốn nói ra.
Khâu Dạng lông mi cụp xuống, lại ấn một lần, là cùng câu nói đó, nhưng lần đầu tiên nghe và lần thứ hai nghe có cảm giác không giống nhau.
Lần vừa rồi nàng chuyên chú nghe Thẩm Nịnh Nhược đang nói cái gì, mà lúc này đây nàng liền bắt đầu nhớ lại tới cảnh tượng ngay lúc đó.
Nàng nhớ rõ Thẩm Nịnh Nhược lúc ấy còn hôn mình, nói không thể tặng không cho mình thú bông cừu nhỏ.
Nàng nhớ rõ Thẩm Nịnh Nhược lúc ấy còn có chút cảm giác say, nhưng đôi mắt cong lên rất đẹp, bên trong đựng đầy ý cười có chút say lòng người.
Khâu Dạng mím môi, tất cả những ký ức này ùa về, nàng mới khắc sâu mà ý thức được nhừng lời thổ lộ lúc trước Thẩm Nịnh Nhược đối với nàng có biết bao nhiêu chân thật cùng chân thành tha thiết.
Thẩm Nịnh Nhược ôm Bình Tử từ phòng khách tiến vào, cô nắm móng vuốt Bình Tử vỗ vỗ bả vai Khâu Dạng: "Mẹ của con đang suy nghĩ cái gì đó?"
"Ngẩn ngơ như vậy."
Khâu Dạng giương mắt nhìn về phía cô: "Sao ngay từ đầu không nói với em?"
"Nói với em cái gì?"
"Nói với em chị luyến tiếc em sao?"
Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng, bên môi doanh doanh ý cười: "Vậy em khẳng định sẽ không đồng ý a, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chị biết em là người như thế nào, vẫn may còn gặp lại nhau ở Vân Thành, nếu không chờ em chủ động liên lạc với chị vậy trên cơ bản là chuyện không có khả năng."
Cô nói còn nhẹ nhàng gõ trán Khâu Dạng, công khai mà yêu cầu bồi thường: "Em để chị chờ lâu lắm đó, Tiểu Dương, chị đợi em ước chừng hai ngày, nhưng một tin nhắn em cũng không gửi tới, khi đó chị suy nghĩ rốt cuộc em có phát hiện cái bí mật của thú bông hay không, nếu phát hiện lại làm bộ không nghe thấy, thì chị xấu hổ lắm, cho đến khi gặp được em ở công ty Vạn Danh, chị mới yên tâm, em căn bản là không biết."
Khâu Dạng nghe Thẩm Nịnh Nhược nói chuyện này khóe miệng chậm rãi dương lên, nàng cảm thấy một đoạn tình yêu này cho dù vừa mới bắt đầu, nhưng mang cho nàng cảm giác là cực kỳ khác biệt, nàng phát hiện trong mắt Thẩm Nịnh Nhược đều là nàng, nàng ở bên trong đáy thấy bóng dáng chính mình.
Điều này làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn cùng vui vẻ, hóa ra nàng thật sự xứng đáng mọi điều tốt hơn.
Thẩm Nịnh Nhược vừa dứt lời, Khâu Dạng liền thò qua tới hôn lên môi cô, tuy cái tiếp xúc này rất đơn thuần, chính là chạm môi một chút mà thôi, Khâu Dạng liền dứt ra.
"Em hôn trộm chị." Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, "Dựa theo điều lệ trước đây, là em phải ngủ với chị đó."
"Đây không phải hôn quang minh chính đại sao? Sao có thể tính hôn trộm được." Tuy đã quá quen với Thẩm Nịnh Nhược vô lại, Khâu Dạng vẫn là cảm thấy có chút khó mà tin được.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không để ý nhiều như vậy, cô vỗ vỗ đầu Bình Tử: "Chị có nhân chứng, đúng không? Mập Mạp."
Bình Tử: "Meo."
Khâu Dạng: "...... Con rốt cuộc là mèo của ai vậy hả?"
Thẩm Nịnh Nhược giống như bảo vệ đứa trẻ: "Người em đều là của chị, mèo của em, chẳng lẽ không phải cũng là của chị sao?"
Khâu Dạng không nói nên lời trước lời nói của cô, nàng đứng lên đặt thú bông cừu nhỏ ở trên bàn, dựa gần khung ảnh gia đình, nhìn càng hài hòa.
Chỉ là không nghĩ tới chính là ngày hôm qua cõng Bình Tử đi đạo lại bị người khác chụp được, hơn nữa lần này còn liên quan đến Thẩm Nịnh Nhược.
Video liên tiếp là Miêu Nghệ gửi tới, Miêu Nghệ lướt Douyin liền thích xem video linh tinh về chó, mèo, hamster, thỏ, cái video này cũng liên quan đến mèo nên cô ấy liền lướt thấy.
Trong video là hình ảnh Thẩm Nịnh Nhược đeo balo mèo ở đằng trước ngồi ở trên ghế, cô nhắm hai mắt lại ở hưởng thụ ánh mặt trời,