Thẩm Nịnh Nhược nhìn di động biểu hiện "số phụ" liền không khỏi hư hư đôi mắt, cô mê nhấp ấn tai nghe bluetooth rồi mới nghe điện thoại.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng là người lạ sẽ gọi tới, không nghĩ tới đối phương mở miệng chính là câu: "Thẩm tổng giám, tôi là Cù Ngôn công ty Vạn Danh."
Là Cù Ngôn gọi điện thoại tới.
"...... Giám đốc Cù, có chuyện gì sao?" Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí lãnh đạm không khác gì lúc trước.
Cù Ngôn cười một tiếng: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là thấy Thẩm tổng giám đăng trong vòng bạn bè, nghĩ tấc một chút số mới của tổng giám, nhưng lại sợ sau này có việc gấp gọi đến Thẩm tổng giám không biết tôi là ai, cũng liền nghĩ phiền toái Thẩm tổng giám cũng lưu lại số tôi."
Thẩm Nịnh Nhược: "Ừm."
Thẩm Nịnh Nhược: "Tôi sẽ lưu lại."
"Vậy không quấy rầy Thẩm tổng giám." Cù Ngôn nói xong liền cúp điện thoại.
Thẩm Nịnh Nhược bên tai thanh tịnh, ánh mắt cô thẳng tắp mà nhìn phía trước, nghĩ đến Cù Ngôn vừa mới nói cô liền cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì quan hệ của cô và Cù Ngôn cũng không có đến nỗi phải cần lưu số điện thoại, lúc trước trên cơ bản đều là Kha Diệp Tử liên lạc với Cù Ngôn.
Nhưng Cù Ngôn gọi cuộc điện thoại này tới kỳ thật nói cũng có lý, vạn nhất lúc sau đích xác đã xảy ra cái "Việc gấp" gì thì sao?
Thẩm Nịnh Nhược đầu ngón tay lại nhẹ nhàng thủ sẵn tay lái, kiểu kẻ địch ở trong tối mình ở trong sáng thật không dễ chịu, cô đã lâu rồi không trải qua, nhưng trước kia cô đều có thể giải quyết dễ dàng, vậy lần này cũng có thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là mày Thẩm Nịnh Nhược sau khi nhìn thấy Khâu Dạng vẫn luôn không giãn ra, Khâu Dạng thấy thế lại nâng tay tới xoa xoa cho cô, có chút lo lắng nói: "Nhược Nhược, chuyện này có ảnh hưởng đến tinh lực của chị không?"
Thẩm Nịnh Nhược dương môi: "Sẽ không."
Thẩm Nịnh Nhược liền đứng ở cửa, thân thể cô hơi nghiêng người về phía trước, ôm lấy Khâu Dạng, cằm cô đặt ở trên vai Khâu Dạng, thấp giọng hỏi: "Chị đã rất rất nhớ em, vậy còn em?"
Những lời này Khâu Dạng nghe thực đã quen tai, một chút liền nhớ tới bản thân đã từng nói như vậy với Thẩm Nịnh Nhược, nàng vỗ nhẹ lưng Thẩm Nịnh Nhược: "Không được những lời em đã nói."
"Vậy chị nói thích em."
"Vậy sao em cũng muốn nói thích chị?"
"Vậy là em cũng đang nói lại những gì chị đã nói sao?"
Thẩm Nịnh Nhược lời nói cuối cùng còn cười cười: "Thế nào? Có phải không có lời nào để nói đúng không?"
Khâu Dạng vừa quay đầu, liền cắn lên sườn cổ Thẩm Nịnh Nhược, làm bộ dáng vẻ rất hung ác, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng mà hôn một cái: "Thẩm đại tổng giám giỏi nhất là chiếm tiện nghi còn khoe mẽ."
"Cũng tạm." Thẩm Nịnh Nhược ôm chặt Khâu Dạng hơn một chút nữa, cô còn vòng tay ôm lấy eo Khâu Dạng, một bên đem người hướng trên sô pha mang một bên lại hỏi, "Hai ngày nay chuyện phiền lòng có hơi nhiều, không còn mấy ngày nữa liền được nghỉ 1-5, bằng không đêm nay chúng ta xem thử khách sạn và vé máy bay?"
Khâu Dạng đáp lại: "Được."
Nàng trả lời xong lời này người cũng đã tới bên sô pha, Thẩm Nịnh Nhược như là không có ý định buông tha nàng, còn đang ôm nàng, chẳng qua chỉ hơi hơi khom lưng, cho nàng ngồi xuống sô pha trước, mới nghiêng thân qua tới: "Hôn trước một lát được không?"
Khâu Dạng: "......"
Nàng lại chưa nói không được, nhưng Thẩm Nịnh Nhược như là rất thích dùng cái câu thức này để làm nũng, đêm qua rủ nàng ngắm trăng cũng vậy.
Nhưng mà không thể không nói chính là, câu thức như vậy Khâu Dạng vô cùng hưởng thụ, nàng nghe xong lúc sau hoàn toàn không có suy nghĩ nói "Không được", thậm chí cảm thấy bất luận Thẩm Nịnh Nhược nói cái gì nàng khẳng định đều sẽ đáp ứng.
Đã từng cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau, hầu hết thời gian kỳ thật là tương đối hài hòa, chỉ là Đào Tư Nhàn không thế nào tiếp xúc với Khâu Dạng, rốt cuộc ở bên nhau ba năm tới hôn môi số lần đều ít đến đáng thương, bởi vậy các nàng rất ít có thời khắc như vậy.
Mà Thẩm Nịnh Nhược mang đến cho Khâu Dạng trải nghiệm rất khác, làm nàng cảm thấy mới mẻ cùng với thích thú, cho nên mới sẽ nhậm tâm tư Thẩm Nịnh Nhược.
"Được." Khâu Dạng phối hợp mà trả lời một câu, miệng nàng còn không có khép lại, Thẩm Nịnh Nhược cũng đã nhắm mắt lại hôn lại đây, đầu lưỡi cũng là trong nháy mắt liền tham nhập trong miệng nàng.
Khâu Dạng hai tay đáp lên, câu lấy cổ Thẩm Nịnh Nhược, đáp lại cái nụ hôn dài và dịu dàng này.
Đối với những người yêu nhau vừa mới ở bên nhau, hiện tại đúng là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, là hận không thể thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh đối phương, hai người đã không gặp nhau kể từ lúc hai người tách ra vào buổi sáng, phải hỏi kỳ thật không phải có nhớ đối phương hay không.
Mà là nhớ bao nhiêu mới đúng.
Chỉ là nỗi nhớ nhung dùng ngôn ngữ nói ra cũng chỉ có thể biểu đạt được một chút, cuối cùng vẫn là yêu cầu dùng hành động tới hoàn toàn giải thích được.
Bình Tử ở một bên nhà cây cho mèo đợi, nó liền nhìn mẹ nó bị đè nặng lại bị gặm lại bị cắn, nhưng nó một chút ý định tiến lên đi cứu người cũng đều không có.
Nó chỉ là một con mèo con mà thôi, nó có thể làm cái gì đâu chứ? Huống chi mẹ nó rất hưởng thụ, nếu hiện tại nó đi làm loạn, khả năng buổi tối liền không có thịt ăn.
Bình Tử nặng nề mà thở dài, ngược lại liền đem đầu nằm sấp xuống.
Vẫn là đừng nhìn.
Bởi vì kỳ nghỉ 1-5 đã sớm định rồi, hai bên công ty đều là nghỉ bình thường, Thẩm Nịnh Nhược muốn trực tiếp đi Tây Thành vào thứ sáu sau khi tan làm, Khâu Dạng nghĩ nghĩ cũng đồng ý, vì thế hai người xem chuyến bay.
Một người 5 giờ tan tầm một người 6 giờ tan tầm, hành lý có thể trực tiếp đặt ở cốp xe, Khâu Dạng muốn đến trước Kỳ Diệu bên kia chờ Thẩm Nịnh Nhược, lại trực tiếp từ Kỳ Diệu đến sân bay, vì thế hơn nữa thời gian kẹt xe, như vậy đến sân bay phỏng chừng cũng đến 7 giờ.
Chuyến bay cuối cùng định chính là 9 giờ rưỡi, nếu không đến trễ, 11 giờ là có thể đến Tây Thành.
"Ban đêm Tây Thành cũng