"Bà dì" Khâu Dạng đã tới ngày hôm qua, đây cũng có nghĩa nếu các nàng muốn phát sinh gì đó, Thẩm Nịnh Nhược đều chỉ có thể bị ngủ.
Đối với chuyện bản thân hiện trong giai đoạn trở thành dụ thụ, Thẩm Nịnh Nhược vô cùng thản nhiên mà chấp nhận, bởi vì thân thể của cô so với tư tưởng của cô càng chân thực cùng thành thật hơn, liền ôm chặt lấy Khâu Dạng, các yếu tố trong cơ thể cô giống như được tiêm chất kích thích, trở nên kích động.
Bóng đêm đúng lúc, phụ lòng chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Các nàng sẽ không phụ lòng.
Nhưng lại bởi vì quá mệt nhọc sau một ngày bận rộn, cũng liền không làm sao lăn lộn liền ôm nhau nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ một giấc liền tới 10 giờ rưỡi sáng, trước khi ngủ không có kéo rèm, ánh mặt trời thẳng tắp mà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào, chiếu thẳng vào rất vui vẻ, nhưng nó đồng thời lại là bá đạo, đem nơi chính mình chiếu vào tất cả đều nhuộm một tầng màu cam, làm như chính mình đang ban thưởng cho phòng này.
Khâu Dạng đặt cẳng chân ở ngoài chăn đã tiếp nhận được một phần ban thưởng này, mũi chân nàng giật giật, liền muốn rút chân vào trong chăn, nhưng nàng chỉnh một đoạn cẳng chân đều ở bên ngoài, ánh mặt trời cũng liền đem diện tích bao trùm càng rộng cũng càng nhanh một chút.
Khâu Dạng mơ hồ nhận ra mình đã bị phơi nắng, nàng trở mình nhíu nhíu đôi mắt, quả nhiên liền thấy ngoài cửa sổ xán lạn sắc trời.
Thẩm Nịnh Nhược còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Khâu Dạng lông mi run run, thân dưới ở thời điểm này đột nhiên có một dòng nước ấm, những mơ hồ của nàng lập tức đã bị cưỡng chế di dời, trong chốc lát cả người thanh tỉnh, nàng xốc nhẹ chăn lên, lấy một miếng băng vệ sinh mới đi vào toilet.
Lần này không có đau bụng kinh, nhưng thời điểm Thẩm Nịnh Nhược ở bên cạnh động một tí liền sẽ bảo nàng uống nước ấm, không ở bên cạnh vẫn bảo nàng uống nước ấm, lần này đi ra ngoài còn mang theo thuốc, nhưng cũng chưa có cơ hội uống.
Không đau thì không cần uống, không ai thích uống thuốc cả.
Thẩm Nịnh Nhược bị nắng chiếu tỉnh dậy, cô mới vừa mở mắt liền thấy Khâu Dạng từ toilet ra, đang dùng khăn giấy lau tay mình, nàng lau mặt mình, nhẹ giọng hỏi: "Là dùng nước ấm rửa tay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô giáo Thẩm."
"Sau khi chị tỉnh lại câu đầu tiên nói với em lại là câu này."
Khâu Dạng không có trở lại bên cạnh mình, nàng ở mép giường Thẩm Nịnh Nhược cúi người, đem bàn tay mình ra ngoài đặt lên mặt Thẩm Nịnh Nhược: "Chị nhìn xem em có phải rửa tay bằng nước ấm không?"
Khăn giấy chỉ có thể lau nước không thể lau độ ấm.
Lòng bàn tay Khâu Dạng có nước ấm lưu lại ấm áp, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy mặt mình bị dán như vậy rất thoải mái, cô nâng tay lên nắm lấy cổ tay Khâu Dạng, suy nghĩ so với vừa rồi thanh tỉnh không ít: "Thật ngoan, Tiểu Dương của chị."
Nói xong lại đem mặt mình dán chặt hơn một chút.
Căn phòng xa lạ cùng hơi thở xa lạ đều nhắc nhở nàng hiện tại không phải ở Vân Thành, lúc vừa mở mắt không nhìn thấy Khâu Dạng Thẩm Nịnh Nhược có chút hoảng loạn, cô thiếu chút nữa cho rằng bản thân đang nằm mơ, cũng may giây tiếp theo Khâu Dạng liền xuất hiện, làm cô lo lắng cùng sợ hãi cũng chưa liên tục bao lâu.
Thẩm Nịnh Nhược rất khó tin chính mình hiện tại là chính mình chân thật, từ trước nay cô cũng chưa từng như vậy qua, nhưng tưởng tượng đến chính mình hiện tại đang yêu đương với Khâu Dạng, cô cái gì cũng liền có thể tiếp thu cùng lý giải.
Có cái gì khó tin a, người yêu của cô chính là Khâu Dạng.
Là đem cô thời thời khắc khắc đều để ở trong lòng Khâu Dạng.
Lần này trước khi tới Tây Thành hai người liền nhất trí cho rằng không thể lại giống lần trước không ra khỏi cửa như vậy, mặc dù lần này người tới Tây Thành du lịch rất nhiều, mặc dù các điểm tham quan đều có khả năng xếp hàng dài và chen chúc, mặc dù đoạn đường giao thông sẽ ùn tắc đến không ra bộ dạng gì, nhưng các nàng vẫn là muốn đi ra ngoài dạo một vòng xem sao.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Nịnh Nhược nhận được tin nhắn Diêu Dao gửi tới, là một video.
Bởi vì Việt Sở phải đi làm không thể ra ngoài chơi, hơn nữa Miêu Nghệ cũng đi ra ngoài chơi, Khâu Dạng lại lần nữa đem Bình Tử đến nhà Việt Sở.
Việt Sở rất vui lòng, cô ấy rất thích Bình Tử, Diêu Dao nghỉ liền đến nhà Việt Sở, lúc này mới vừa tỉnh liền nhớ tới gửi video cho Thẩm Nịnh Nhược báo Bình Tử bình an.
Khâu Dạng thò đầu qua xem Bình Tử, liền thấy Bình Tử được Diêu Dao ôm vào trong lòng, móng vuốt thịt bị nhéo nở hoa, vẻ mặt nó không muốn buôn bán biểu tình, trên mặt như là viết 5 chữ "Phiền rồi hủy diệt đi", nhưng vẫn là từ Diêu Dao bày cho nó các loại tư thế.
Khoé miệng Thẩm Nịnh Nhược cầm lòng không được mà dương lên, cô hắng giọng nói, có chút mất tự nhiên nói: "Trước kia chị còn không thể hiểu vì sao em xem video của mèo đều có thể cười, nhưng lại không cười với chị lấy một cái."
"Bây giờ có thể hiểu chưa?" Hai mắt Khâu Dạng sáng ngời, hôm nay hai người đều trang điểm, chung quanh mắt nàng lấp lánh, trông nhiều thêm vài phần nghịch ngợm.
Thẩm Nịnh Nhược "Ừm" một tiếng: "Có thể hiểu."
"Con mèo này với chủ nhân của nó đáng yêu giống nhau."
Cô nói xong phản hồi Diêu Dao một câu: 【 Mập Mạp, nếu như con bị bắt cóc, con hãy chớp chớp mắt. 】
Diêu Dao giây sau hồi lại: 【 Tin tức truyền đạt từ Mập Mạp, Mập Mạp nói hiện tại nó rất vui vẻ, hai mẹ đi chơi vui vẻ. 】
Khâu Dạng thấy Thẩm Nịnh Nhược trả lời tin nhắn Diêu Dao, đôi mắt cũng liền cong lên: "Đi thôi, chúng ta đi chơi vui vẻ."
Nắng ở Tây Thành so với lúc tháng 3 càng gay gắt, nếu bây giờ ở trong phòng không phải có điều hòa, các nàng phỏng chừng phải bị nóng chảy mồ hôi, hai người đều chọn mặc áo thun và quần đùi, da thịt lộ ở bên ngoài đều thoa lên kem chống nắng, nhưng cái này vẫn chưa đủ, Khâu Dạng lấy ra từ hành lý một cái dù che nắng, mới dám an toàn ra ngoài.
Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng sợ ánh nắng độc ác, lần trước cùng Khâu Dạng đến quán rượu uống rượu, một đoạn đường ngắn như vậy Khâu Dạng cũng bung dù, huống chi bây giờ đến buổi tối mới có thể trở về.
Thang máy còn có khách mới vào ở, chuyến đi xuống ngừng rất nhiều lần mới đến lầu một.
Quầy lễ tân có vài cửa sổ nhận phòng nhưng vẫn đang xếp hàng, người tới Tây Thành du ngoạn thật sự là quá nhiều.
"Cũng may không có gặp hai thanh niên đáng khinh tối hôm qua." Ra khỏi khách sạn Thẩm Nịnh Nhược không khỏi cảm khái một câu, "Nếu không tâm tình tốt của ngày hôm nay sẽ bị phá hỏng."
Liền tính lần trước tới ngủ cùng Khâu Dạng bảy ngày bảy đêm, nhưng nàng thật sự không phải tới tìm bạn giường, cô với những người này không giống nhau, huống chi có Quách Minh An làm ví dụ lúc trước, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bên trong những người này, phỏng chừng còn có một số người vẫn là người yêu của người khác.
Cái này làm