Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Tôn Đồng từ nhà vệ sinh đi ra phát hiện bên bàn không có ai. Vốn tưởng Hứa Giai Ninh cũng đi vệ sinh, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai về, trong lòng đang bắt đầu có chút lo lắng thì một nhóm người đã trở lại. Chỉ là, sao thầy Quý lại ở cùng họ?. Ngôn Tình Hài
Trợn tròn mắt nhìn Quý Minh Viễn đang đi phía trước, Tôn Đồng sửng sốt một hồi, sau đó mới bước lên chào hỏi: “Thầy Quý, thầy cũng ở đây ạ…”
Quý Minh Viễn khẽ gật đầu, nói: “Em đưa bọn họ ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ thầy.”
Nói xong anh liền bỏ đi.
Đợi anh đi xa rồi Tôn Đồng mới nhớ ra đáp lại ‘vâng’, sau đó nhìn Hứa Giai Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy, sao thầy Quý cũng ở đây?”
Trong lòng Hứa Giai Ninh cũng đang rất muốn biết. Nhìn bóng lưng Quý Minh Viễn khuất dần trong ánh đèn, cô lắc đầu, không lên tiếng.
Bên ngoài quán bar, màn đêm đã dần buông. Quý Minh Viễn để hai thanh niên nước ngoài lên xe trước, sau đó đối mặt với Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng. Sau một hồi lưỡng lự, ánh mắt anh rơi xuống người Tôn Đồng.
“Sao các em có thể đưa bọn họ đến quán bar?”
“Dạ, là bọn họ muốn tới.” Tôn Đồng vâng dạ đáp: “Nên bọn em đã đưa bọn họ đến.”
“Vậy cũng có thể tìm cách để từ chối, bọn họ muốn đến liền đưa đến sao? Không có chuyện gì còn tốt, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm, hai sinh viên các em có gánh vác được không?”
Tôn Đồng: “…” Cậu ấy cũng muốn từ chối, nhưng mấu chốt là không biết từ chối nha.
Quý Minh Viễn cũng đã nhớ ra tính cách của hai sinh viên này, nhất thời lại cảm thấy Ông Na không có đầu óc. Trong tay cô ấy cũng không thiếu sinh viên giỏi xã giao, ném chuyện này cho bọn họ là được rồi, tìm hai người này…
Lại nhìn Tôn Đồng và Hứa Giai Ninh một cái, đột nhiên Quý Minh Viễn cảm thấy Ông Na cũng không dễ dàng. Nói ra thì chuyện này cũng không trách ai được, muốn trách thì chỉ có thể trách hai học trò của Melanie.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cũng đừng đi dạo ở bên ngoài nữa. Đưa bọn họ về đi, lái xe trên đường chú ý an toàn.”
Chỉ trong vài giây, Quý Minh Viễn đã bình tĩnh trở lại, cũng đã khôi phục lại sự thản nhiên khi cư xử với hai người trước mặt. Dù sao cũng không phải là học sinh của mình, không nên làm cho họ quá khó xử.
Tôn Đồng có cảm giác như cuối cùng cũng được đặc xá, nói xong câu “Cảm ơn thầy Quý, tạm biệt thầy Quý” liền muốn kéo Hứa Giai Ninh đi. Nhưng mà Hứa Giai Ninh không động đậy. Cô đứng đó, nhìn Quý Minh Viễn chăm chú.
“Cảm ơn giáo sư Quý.”
Chốc lát sau, để lại câu này, Hứa Giai Ninh mới đi theo Tôn Đồng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Quý Minh Viễn nhìn bọn họ lên xe, một lúc sau, anh mới quay người lại lên xe của mình. Diệp Huy đã ở trên xe, thấy anh quay lại liền cười nói: “Lão Quý, lợi hại nha, dạy dỗ học sinh ngay trên đường. Làm giáo viên uy phong như vậy