Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Sau sinh nhật của Uông Lão là đến lễ kỷ niệm 90 năm thành lập Học viện Quản lý. Mà sau lễ kỷ niệm, nhiệm vụ giảng dạy của học kỳ này về cơ bản cũng đã kết thúc, sinh viên bắt đầu lục tục nghỉ đông. Sự xuất hiện của kỳ nghỉ làm cho không khí trong khuôn viên trường dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, so với sự vui vẻ hứng khởi của sinh viên đại học, khí áp ở khu vực sinh viên thạc sĩ, tiến sĩ lại có chút thấp.
Không giống sinh viên đại học, kỳ nghỉ của các sinh viên thạc sĩ tiến sĩ hoàn toàn phụ thuộc vào sếp, hay chính là giáo viên hướng dẫn của mình. Có một số giáo viên thoải mái, thi xong liền cho sinh viên nghỉ luôn. Cũng có một số giáo viên có nhiệm vụ gấp rút về đề tài dự án, thì tổng thời gian nghỉ đông của sinh viên sẽ chỉ còn chưa đầy một tuần, không bằng cả nhân viên văn phòng.
Trước tết một tuần Hứa Giai Ninh mới về nhà, trước đó, Ông Na đã tập hợp mọi người lại để mở một cuộc họp nhóm. Qua tết, dự án khoa học xã hội quốc gia của Ông Na sẽ chính thức khởi động, trước lúc ấy cần phải chuẩn bị rất nhiều, vậy nên trong kỳ nghỉ đông, cô ấy đã giao một số nhiệm vụ cho học sinh của mình, chia cho bọn họ mỗi người vài bài tài liệu tiếng Anh để về nhà đọc, sau đó dịch tất cả sang tiếng Trung.
Những tài liệu này đều là do Ông Na nhờ thầy Ung trong học viện đang làm học giả thỉnh giảng ở nước ngoài tải về giúp, chất lượng đều rất cao, số lượng từ… cũng khá đáng kể. Sợ sinh viên bức xúc, Ông Na liền nói trước: “Những tài liệu này đều là tài liệu mới nhất trong lĩnh vực, một số cơ sở dữ liệu tạm thời vẫn chưa được tải lên, cô cũng là nhờ thầy Ung trực tiếp mua bản điện tử từ bộ phận biên tập, có thể nói là rất quý giá. Nắm chắc những tài liệu này, cho dù sau này làm đề tài hay là viết bài báo, luận văn, đều sẽ mang lại lợi ích rất lớn.”
Đây là lời nói phổ biến được rất nhiều giáo viên sử dụng, vừa giao nhiệm vụ liền lấy chuyện viết báo và luận văn tốt nghiệp của sinh viên ra nói, như thể cô ấy làm vậy hoàn toàn là vì nghĩ cho học sinh vậy. Mới đầu nghe còn có thể khiến cho sinh viên dậy sóng, nghe nhiều rồi sẽ như ao tù nước đọng. Ví dụ như giờ phút này, ngay cả Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng mới nhập học chưa đến một năm nghe đến đây cũng chỉ cười cười, ánh mắt căn bản không liếc qua tài liệu lấy một lần. Cũng không phải thực sự khó chịu, chỉ là đã quen rồi mà thôi.
Học sinh không có phản ứng gì khiến cho Ông Na có chút ngượng ngùng lúng túng, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Ngay sau đó cô ấy liền khôi phục lại dáng vẻ giáo viên nghiêm khắc của mình, nói: “Vậy cứ thế đi, tan họp, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, tạm biệt cô…”
Nói một câu giống nhau xong bốn người lần lượt bước ra ngoài. Hứa Giai Ninh đi cuối cùng, lúc cô đang định giữ cửa cho Ông Na thì thấy cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, gọi cô lại rồi nói: “Tiểu Hứa, chờ một chút, đến văn phòng với cô một lát.”
Hứa Giai Ninh: “…?”
*
Phòng làm việc của Ông Na ở cuối hành lang phía tây vì vậy cô ấy đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là vào mùa hè, ánh nắng phía Tây chiếu vào, nếu không kéo rèm vào thì căn phòng nhỏ này căn bản không thể ngồi.
Bởi vì cuối năm quá bận rộn, văn phòng của Ông Na gần nửa tháng nay vẫn chưa được dọn dẹp qua tử tế, khắp nơi chồng chất luận văn của sinh viên, tạp chí cùng đủ loại tài liệu trình báo giải thưởng. Hứa Giai Ninh sắp xếp lại một chút rồi mới chọn một chỗ ngồi cho mình.
“Tiểu Hứa, cô nghe có người nói, thầy Uông muốn em tham gia vào dự án đề tài của ông ấy à?” Sau khi ngồi xuống, Ông Na uống một ngụm nước, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh, rồi buông một câu như vậy.
Hứa Giai Ninh hơi bất ngờ, không biết Ông Na nghe tin này từ đâu. Nhưng cũng may trong lòng cô không hỗn loạn, bình tĩnh trả lời: “Thầy Uông có để lộ chút ý tứ, nhưng cũng chỉ là gợi ý thôi, không nhất định muốn em đi.”
Ông Na ồ một tiếng, dường như yên tâm hơn chút: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Cô nghĩ thế nào sao? Có một cô giáo như cô ấy ở đây, cô còn có thể nghĩ gì chứ? Hơn nữa cho dù không phải là Ông Na mà là bất kỳ giáo viên nào khác trong học viện, nếu cô đã được ủy thác cho người đó, thì sẽ không đi quấy rầy bên thầy nữa. Như thế quá dễ nảy sinh mâu thuẫn.
“Em vẫn muốn đi theo cô, dù sao thì cũng đã làm ở bên này nhiều, có nền tảng rồi, đến chỗ thầy Uông lại phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Hơn nữa” Hứa Giai Ninh mím môi dưới, nói: “Bài báo của em là dựa vào đề tài hiện tại làm cơ sở, em muốn nhanh chóng viết xong để gửi đi đăng báo.”
Nếu như lúc nghe những lời trước đó vẫn còn nghi ngờ, thì khi nghe nửa sau Ông Na liền có thể bình tĩnh. Nhưng thay vào đó, lại có một vấn đề khác xuất hiện.
“Em muốn tốt nghiệp sớm?” Cô ấy hỏi.
Tây Đại áp dụng quy chế tín chỉ cho chương trình đào tạo thạc sĩ toàn thời gian như của Hứa Giai Ninh, thường là từ hai đến ba năm. Sinh viên tốt nghiệp bắt buộc phải có một bài báo được đăng trên tạp chí, thường được gọi là tiểu luận. Nếu tiểu luận được phát hành trước một năm, có thể đuổi kịp việc bảo vệ và xét tốt nghiệp của năm đó, thì sẽ được phép cấp bằng, cho nên bình thường những người muốn tốt nghiệp sớm đều sẽ chuẩn bị tiểu luận sớm.
“Vâng ạ.” Hứa Gia Ninh gật đầu. Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, sớm muộn gì Ông Na cũng sẽ biết.
Ông Na không ngờ cô sinh viên này còn có kế hoạch như vậy, trong phút chốc hơi mất tập trung. Sau đó nghĩ lại tiểu luận của Hứa Giai Ninh còn chưa viết xong, lúc này lo lắng có vẻ còn quá sớm, liền có chút an tâm.
“Vậy thì tốt. Cũng không phải là cô không thả người, chỉ là nghĩ đến tiến độ nghiên cứu hiện tại của em, cảm thấy em ở lại chỗ cô sẽ thích hợp hơn chút. Nhất là em còn đang có kế hoạch tốt nghiệp sớm, nếu đã như vậy, bài báo cũng phải tranh thủ viết rồi…”
“Em biết rồi ạ.”
Ông Na thấy cô đã có tính toán trong lòng liền không nói gì thêm nữa. Hứa Giai Ninh thấy vậy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai cô trò lúc này đều có tâm tư trong lòng, nhưng nhìn chung vẫn khá hài hòa. Hứa Giai Ninh luôn tôn trọng Ông Na như một người thầy, cho nên ngay cả khi Quý Minh Viễn đích thân truyền đạt lại ý của Uông Lão cho cô, cô cũng không dao động. Thật không ngờ sự thỏa hiệp của cô không những không nhận được sự quý trọng của Ông Na, mà còn khiến cho cô ấy trở thành trở ngại lớn nhất cho việc tốt nghiệp sau này của mình.
Đương nhiên, đây đều là sau này.
*
Sau cuộc họp nhóm, Hứa Giai Ninh bắt đầu lên kế hoạch về nhà.
Bởi vì vẫn luôn chưa biết thời gian nghỉ nên Hứa Giai Ninh cũng không vội mua vé, lúc này lên mạng đặt thì đã hơi muộn, vé tàu bình thường đã sớm bán hết, chỉ còn lại một ít vé tàu cao tốc.
Quê của Hứa Giai Ninh ở một thị trấn nhỏ của Dung Thành, ngồi tàu hỏa đến Lâm Thành phải mất