Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Hai người xa cách hơn một tháng không ngờ lại có thể gặp đối phương ở một nơi như thế này, trong phút chốc cả hai đều sững sờ ở đó. Cuối cùng, vẫn là Quý Minh Viễn lớn tuổi hơn khá nhiều bình tĩnh lại trước, anh nhìn Hứa Giai Ninh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Hứa Giai Ninh: “…” Hơi lùi lại một bước, cô nhìn người đàn ông trước mặt, bình tĩnh nói: “Quê em ở đây.”
Giờ lại đến lượt Quý Minh Viễn không nói nên lời.
Im lặng một lúc, anh nhìn cô cười: “Vậy thật trùng hợp.”
Đúng là trùng hợp. Anh không hề biết quê của Hứa Giai Ninh ở Dung Thành, hơn nữa còn vừa hay ở thị trấn nhỏ này.
Hứa Giai Ninh không biết “trùng hợp” mà anh nói là có ý gì, nhưng sau khi nghe xong, hai má vẫn không khỏi nóng lên, hơi rụt đầu vào trong cổ áo, cô hỏi: “Thầy Quý, sao thầy lại đến Dung Thành vậy?”
Thật ra, cô càng muốn hỏi anh sao lại đến thị trấn này hơn, nhưng… Cuối cùng vẫn là không tiện nói ra.
“Đi chơi, nhân tiện qua thăm một người bạn.” Quý Minh Viễn nói qua loa, ánh mắt quét một vòng siêu thị, cuối cùng lại rơi lên người Hứa Giai Ninh. Cô gái mặc một chiếc áo khoác bông dày màu xanh nhạt, trên cổ đeo một chiếc khăn đan màu hồng nhạt. Chiếc khăn che gần hết nửa khuôn mặt cô, nhưng có lẽ vì trời lạnh, chóp mũi lộ ra bên ngoài ửng đỏ, đôi mắt đen láy sáng ngời có chút ẩm ướt. Nhìn Hứa Giai Ninh như vậy, trong lòng Quý Minh Viễn chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Anh thực sự không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.
Hứa Giai Ninh bị ánh mắt quan sát không chút che giấu của Quý Minh Viễn làm cho hơi mất tự nhiên, hai tay nắm lấy vạt áo, cô nhỏ giọng hỏi: “Thầy Quý, thầy còn có bạn ở trong thị trấn chúng em sao?”
Lời này, một nửa là để phá vỡ sự im lặng lúng túng, một nửa là vì tò mò. Cô cũng không nghĩ tới Quý Minh Viễn còn có thể có bạn ở tận đây.
Quý Minh Viễn có chút bị hỏi cứng họng.
“Bạn bè” đương nhiên là một cái cớ, nhưng tình huống hiện tại đã vượt quá dự liệu của anh, anh không ngờ lại gặp được một người quen ở đây. Cho dù người quen này là Hứa Giai Ninh, nhưng xét đến hoàn cảnh của bản thân, anh nghĩ hỏi cô vẫn tốt hơn là hỏi một người lạ.
“Tiểu Hứa, không biết em có quen một gia đình họ Chung không?” Anh nhìn cô hỏi: “Trong gia đình ấy có một cô gái tên là Chung Linh.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh cảm thấy như bị lột sạch quần áo sau đó dội cả một gáo nước đá xuống đầu trong ngày lạnh giá, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu xương. Cô sững sờ nhìn Quý Minh Viễn, vừa muốn mở miệng nói thì bị hai người từ phía sau chen vào. Hứa Giai Ninh nhìn qua, là hai người phụ nữ trung niên vừa nói về nhà họ Chung. Trong lòng cô cảm thấy không ổn, muốn tiến lên ngăn lại nhưng đã quá muộn, một trong số họ đã túm lấy Quý Minh Viễn, hỏi: “Cậu đến tìm nhà họ Chung à? Cậu có quan hệ gì với bọn họ?”
Quý Minh Viễn có chút không hiểu gì nhìn hai người đột nhiên chen chúc trước mặt mình, nhưng vì lịch sự và giáo dưỡng, anh vẫn đáp: “Là bạn cũ, năm mới đến thăm một chút.”
“Ồ, nói như vậy thì cậu khá gần gũi với nhà họ rồi, vậy cậu có biết tại sao năm đó cô bé nhà họ Chung lại mất không…”
Vẻ mặt hai người phụ nữ thần bí hỏi, hoàn toàn không đếm xỉa đến sắc mặt người đàn ông trước mặt đã hơi cứng đờ.
“Thật ngại quá…”
Quý Minh Viễn gượng gạo lên tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy tay mình bị ai đó cầm lấy, sau đó anh bị kéo chạy ra ngoài. Quý Minh Viễn thoáng chốc hơi giật mình, đợi đến khi hiểu ra thì anh đã cùng Hứa Giai Ninh rời khỏi đây.
*
Hai người chạy một đoạn xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng siêu thị nữa thì Hứa Giai Ninh mới dừng lại, thở hổn hển nói: “Thầy Quý, thật xin lỗi.”
Quý Minh Viễn ngược lại vẫn ổn, hơi thở khá đều, nhưng má anh hơi ửng đỏ vì tuyết.
“Em chạy cái gì?” Anh bật cười nhìn cô gái mặt đỏ bừng trước mặt, hỏi.
“Không có gì…” Lúc này Hứa Giai Ninh cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi kích động, có chút hối hận: “Bọn họ hỏi thật quá đáng, cho nên…”
Hứa Giai Ninh không thể nói thêm nữa, bởi vì đôi mắt vốn đang mang theo chút ý cười của Quý Minh Viễn dần dần trấn tĩnh lại, bất động nhìn cô.
“Em quen Chung Linh à?”
Anh hỏi. Hứa Giai Ninh hít một hơi, trả lời: “Là bạn tiểu học của em.”
Tim Quý Minh Viễn bỗng đập mạnh không thể giải thích được, vẻ mặt có chút trì trệ, anh hỏi: “Vậy em có biết nhà cô ấy ở đâu không? Có phải vẫn ở thị trấn này.”
“Vẫn ở.” Hứa Giai Ninh kìm chế nhịp tim đang dần dần đập nhanh hơn của mình, chỉ cho anh: “Rẽ dọc theo con đường phía trước kia, đến giao lộ thứ ba rẽ trái, chính là ngôi nhà thứ hai bên tay phải.”
Quý Minh Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, thầm nhớ vị trí.
“Được, cảm ơn em.”
“Không cần cám ơn ạ.” Hứa Giai Ninh cố gắng lẩn tránh ánh mắt của anh: “Nếu không có chuyện gì thì em về trước đây.”
Quý Minh Viễn: “…” Trong lòng anh còn đang do dự không biết có nên hàn huyên với cô một chút không, không ngờ cô lại chạy nhanh như vậy.
“Được, đường trơn chú ý an toàn.”
“Không sao đâu, quen rồi ạ.”
Khi nói lời này, Hứa Giai Ninh vẫn không nhìn anh mà xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Quý Minh Viễn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng cuối cùng sự kỳ lạ ấy vẫn bị anh nén xuống, anh quay người đi bộ về siêu thị, xe của anh vẫn đỗ ở đó.
*
Hứa Giai Ninh chạy một mạch về, cô dùng sức mở toang cánh cổng khiến Lâm Tòng Phương vừa về đến nhà bị doạ giật mình, bà lập tức đặt cốc nước vừa đưa lên miệng xuống, vội vàng ra ngoài xem.
“Bé con, có chuyện gì vậy?” Lâm Tòng Phương nhìn khuôn mặt Hứa Giai Ninh tái nhợt vì vừa chạy mà cũng hoảng sợ theo.
Nhưng Hứa Giai Ninh không nói lời nào, hít thở một lúc, cô xua tay, lảo đảo đi vào nhà.
Vừa vào nhà, một luồng hơi ấm ập đến khiến cho Hứa Giai Ninh như một con cá được trở về biển, hơi thở thông thuận trở lại. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế sofa.
Lâm Tòng Phương chưa bao giờ thấy cháu gái mình hồn bay phách lạc như vậy, ngoại trừ… vài ngày khi cô bé nhà họ Chung mất. Trong phút chốc, bà liền có chút hoảng hốt. Thấy cô run rẩy liên tục, bà liền vội vàng rót nước vào túi chườm nóng rồi nhét vào trong tay cô để cô cầm cho ấm.
“Bé con, sao vậy? Cháu đừng dọa bà ngoại.” Lâm Tòng Phương lo lắng nhìn Hứa Giai Ninh, trong lòng thầm cầu trời khấn phật. Sao bà vừa đi khấn vái về lại thấy cháu gái trở nên như thế này vậy?
Sự hoảng hốt lo sợ của bà ngoại, Hứa Giai Ninh đều nhìn thấy trong mắt, cô dần dần bình tĩnh lại. Cầm túi chườm nóng ngồi một lúc, nói: “Không sao đâu ạ, vừa nãy đi đường đụng phải một con mèo…”
Cô vừa nói như vậy, Lâm Tòng Phương liền hiểu ra, đột nhiên bà cảm thấy dở khóc dở cười.
Cháu gái từ nhỏ đã rất sợ mèo, lại không thích khóc nên mỗi khi nhìn thấy mèo hoặc vô tình tiếp xúc với mèo đều sẽ sợ hãi đến tái mặt đi. Cứ tưởng lớn lên sẽ tốt hơn, không ngờ vẫn thế. Mọi nghi ngờ trong lòng đều biến mất, Lâm Tòng Phương cười