Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
“Thầy Quý, thầy chưa ăn tối ạ?” Sau một phen kinh ngạc, Hứa Giai Ninh hỏi.
“Lúc đến đây có ăn một ít.” Quý Minh Viễn nói: “Chỉ là nơi này hơi vắng vẻ, cũng không tiện bắt taxi.” Anh ngừng lại một chút: “Tôi sẽ lái xe đưa các em đến đó.”
Hứa Giai Ninh: “…” Vậy chẳng phải sẽ rất phiền anh sao?
Nhưng Lâm Lạc lại nói: “Được ạ, cảm ơn thầy Quý!” Cô ấy vui vẻ khoác tay Hứa Giai Ninh bên cạnh: “Giai Ninh, có thể ăn đồ nướng rồi.”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô ngước mắt lên nhìn Quý Minh Viễn, người đàn ông đã thay một bộ quần áo bình thường thoải mái, tóc còn hơi ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Nếu cùng các cô đến quán nướng, có phải lúc về sẽ phải tắm rửa lại lần nữa không? Quần áo cũng thay mất công rồi. Không biết vì sao, Hứa Giai Ninh đột nhiên không muốn Quý Minh Viễn đi cùng.
“Thầy Quý, lúc này thầy xuống đây là có việc gì sao?”
Hứa Giai Ninh đặc biệt nhắc nhở anh đừng quên chuyện riêng của mình, không ngờ Quý Minh Viễn chỉ nhướng mày nói: “Đi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh.”
*
Lúc Quý Minh Viễn vội chạy đến khách sạn mới phát hiện đã quên mang theo một tập tài liệu, không muốn quay lại lấy vì nguy cơ tắc đường nên anh đã gọi giao hàng nhanh. Bên kia sau khi nhận đơn đã giao hàng nhanh chóng, anh nhận được điện thoại liền xuống lấy.
Sau khi lấy tài liệu, Quý Minh Viễn lái xe tới dừng lại dưới bậc thềm, mở cửa để các cô lên xe. Lâm Lạc vô cùng vui vẻ lên xe, còn vẫy tay với cô. Hứa Giai Ninh lúc này có không muốn cũng chẳng còn cách nào, hai má hơi nóng, cô lên xe theo. Nhắc nhở họ thắt dây an toàn xong, Quý Minh Viễn nhấn ga lái xe vào đường chính.
“Thầy Quý, quán thầy dẫn chúng em đến có cà tím nướng không ạ?” Lâm Lạc nhớ mãi không quên nói.
“Chắc là có.” Quý Minh Viễn quan sát tình hình trên đường, nói: “Ông chủ có một vườn rau, bên trong trồng rất nhiều loại, muốn ăn gì có thể hái tại chỗ.”
“Tuyệt như vậy nha?” Lâm Lạc vui vẻ: “Để em xem xem nên ăn gì!”
Hứa Giai Ninh không bất cẩn như Lâm Lạc, cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, hỏi: “Thầy Quý, hiện tại sắp tám giờ rồi, nếu giờ qua có phải ông chủ đã chuẩn bị đóng cửa rồi không?”
“Đồ nướng chủ yếu làm vào ban đêm, nào có chuyện đóng cửa sớm như vậy.”
Hứa Giai Ninh: “…” Anh còn rất rõ nha, lẽ nào cũng thường xuyên ăn món này?
Hứa Giai Ninh không khỏi liếc nhìn về phía ghế lái, người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái trông trẻ hơn bình thường mấy phần, e là nói tiến sĩ vừa tốt nghiệp cũng sẽ có người tin. Từng dãy đèn đường từ bên ngoài chiếu vào trong xe, tôn lên từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, bàn tay to lớn đặt trên vô lăng, mỗi lần di chuyển như thể xoa vào trái tim cô vậy. Đột nhiên Hứa Gia Ninh cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn vài phần, cô không dám nhìn nữa, vội vàng rời ánh mắt đi.
Quý Minh Viễn bên này cũng liếc thấy phản ứng của Hứa Giai Ninh qua gương chiếu hậu. Nhìn dáng vẻ có phần mất tự nhiên của cô, tuy anh có chút kinh ngạc nhưng cũng không còn cảm thấy quá kì quái nữa.
Quý Minh Viễn đại khái đã đoán được nguyên nhân khiến cô gái này như vậy, có lẽ vẫn là do anh nói ra bốn chữ đó. Cô thông minh như thế, không thể không hiểu anh làm vậy là muốn dụ cô móc câu, cho nên mới có phần bối rối và lúng túng. Dù sao thì anh đã không coi mình là giáo viên của cô nữa rồi nên mới nói kiểu lời như vậy. Mà cũng chính phản ứng này đã làm cho Quý Minh Viễn nhìn ra nội tâm bên trong của cô. Cô gái này thế mà lại là kiểu miệng hùm gan sứa, bề ngoài nhìn có vẻ như không sợ trời không sợ đất, có một loại khí thế liều lĩnh. Không nghĩ tới lúc xuất hiện vấn đề nghiêm túc cô liền có chút nhát gan.
Điều này khiến cho Quý Minh Viễn hơi ngạc nhiên đồng thời cũng thấy có chút buồn cười. Uổng công anh luôn cẩn thận từng bước, sợ nói sai một từ, biểu hiện sai một thái độ sẽ khiến cô gái này hiểu lầm mà rơi vào ‘sự trống rỗng’. Nào ngờ đây chỉ là một con hổ giấy, chọc một cái liền rách. Cũng là vì anh quá sợ sự việc Chung Linh lại lần nữa tái diễn, nếu không lúc đó sau khi xử lý xong mọi việc, anh cũng không đến mức vội vàng rời khỏi Tây Đại như vậy, vô duyên vô cớ mà hổ thẹn tự trách khi đối diện với Uông Lão.
Trong lòng khẽ thở dài, Quý Minh Viễn hỏi: “Tiểu Hứa, cô Ông bên kia có thái độ thế nào với việc em tham gia dự án này?”
Hứa Giai Ninh còn đang ngơ ngác, nghe thấy câu hỏi này, cô hơi sửng sốt.
“Cô ấy rất ủng hộ ạ.”
Lần họp nhóm lúng túng xấu hổ nhất cô từng trải qua lại hiện lên trong đầu, Hứa Giai Ninh cố nén nỗi đau trong lòng nhẹ nhàng trả lời, giọng nói rất bình tĩnh. Quả nhiên Quý Minh Viễn nghe xong khẽ gật đầu.
Anh vẫn có chút lo lắng về phản ứng của Ông Na, còn từng hỏi dò qua Kha Cảnh một lần, cô ấy nói không có vấn đề gì lớn. Nghĩ đến dù sao cũng là một đoàn thể, cho dù trong lòng không cam tâm cũng không dễ dàng để lộ ra đâu. Đôi khi anh không thích dùng quyền lực để đè ép người khác, nhưng nếu như có thể đạt được mục đích thì cũng chẳng sao. Bất luận thế nào, anh đều cảm thấy Hứa Giai Ninh thích hợp với bên này hơn.
*
Chưa đến hai mươi phút sau, Quý Minh Viễn đã đỗ xe bên ngoài một viện ở ngoại ô, đến quán nướng rồi.
Hứa Giai Ninh xuống xe nhìn một lượt mới biết tại sao quán nướng này lại có thể có vườn rau, hoá ra là một trang trại cải tạo thành. Cũng khó trách lại độc đáo như vậy.
Đúng như dự đoán của Quý Minh Viễn, lúc này trong quán đang đông đúc hỗn loạn, nhưng rất có trật tự. Ông chủ đang bận tiếp đãi khách, thấy có người đi vào vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Minh Viễn liền mừng rỡ.
“Thầy Quý tới rồi? Khách quý, khách quý nha.”
“Ngày mai có một cuộc họp ở bên này, có hai sinh vien muốn ăn nướng nên đã đưa tới đây.” Quý Minh Viễn liếc nhìn thực đơn trên tường: “Quán các cậu có cà tím nướng không?”
“Có có có, tất nhiên phải có. Có loại đã được gọt rửa sạch sẽ, rất tươi. Muốn ăn tươi hơn nữa cũng được, qua phía sau tự hái. Đừng quên mang bao giày nha, tránh làm bẩn giày cậu.”
Ông chủ nói một mạch, nhìn Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc híp mắt cười, lại nháy mắt với Quý Minh Viễn.
“Cậu vừa nói, hai người này là sinh viên của cậu?”
Không phải sinh viên của tôi, từ nơi khác đến, tôi làm chủ.”
Vẻ mặt của Quý Minh Viễn rất thản nhiên, ông chủ trong phút chốc cũng liền hiểu ra hai người này thật sự là sinh