Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Từ xa Tào Bân đã nhận ra bóng lưng của Hứa Giai Ninh, lúc đầu anh ta còn nghi ngờ không biết có phải là cô không, thử lên tiếng gọi, vừa nhìn cô gái quay lại, quả nhiên là cô.
Thấy sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, khoé môi Tào Bân cong lên một nụ cười xấu xa, đưa hành lý cho người bạn đi cùng, anh ta nghênh ngang đi về phía Hứa Giai Ninh.
“Ôi duyên phận, sao lại chạm mặt ở đây rồi?” Tào Bân cười, ánh mắt nhìn Lâm Lạc hồng hồng non mềm bên cạnh, vẻ mặt anh ta hiện lên một tia gợn sóng: “Cô em gái này là ai vậy, trông rất xinh đẹp nha.”
Lâm Lạc liếc một cái là có thể nhìn ra Tào Bân tới không có ý tốt, nghe thấy lời anh ta nói liền lập tức khinh thường. Trợn mắt nhìn anh ta một cái, cô ấy hỏi Hứa Giai Ninh: “Giai Ninh, người này là ai vậy?”
Vào khoảnh khắc Hứa Giai Ninh nhìn thấy Tào Bân, tay chân cô liền bắt đầu run nhẹ. Bị ánh mắt trêu ghẹo của anh ta nhìn chằm chằm, cô từ từ bình tĩnh lại, nói với Lâm Lạc: “Là anh họ bên đằng thím tớ.”
Lâm Lạc nói: “Con của chú cậu?”
“Không.” Hứa Giai Ninh mặt không cảm xúc nói: “Là cháu trai bên ngoại của thím tớ, quen thôi, không phải thân thích.”
Lâm Lạc: “…”
Quan hệ phức tạp như vậy á, vừa nhìn là biết không phải họ hàng qua lại thân thiết. Sau khi rút ra được kết luận này, Lâm Lạc không thèm để ý tới Tào Bân nữa, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Tào Bân không chút quan tâm đến sự lạnh nhạt của cô gái. Hai tay anh ta đút túi quần, cà lơ phất phơ nhìn Hứa Giai Ninh: “Nghe nói cô không đến nhà dì và dượng tôi chúc Tết?”
“Liên quan gì đến anh?” Hứa Giai Ninh lạnh lùng hỏi.
Tào Bân cười: “Được đấy Hứa Giai Ninh, có bản lĩnh rồi, không phải là lúc cô chạy theo bọn họ nữa rồi.”
“Có bản lĩnh hơn nữa cũng không bằng anh. Có anh ở đó rồi thì chẳng đến lượt tôi hiếu kính bên cạnh Dương Hồng.”
Hứa Giai Ninh hiếm khi nói những lời gay gắt như vậy, Lâm Lạc nghe thấy có chút kinh ngạc. Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô ấy còn đang do dự không biết có nên giúp đỡ hay không, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thầy Quý Minh Viễn đi đến.
Quý Minh Viễn cũng vừa mới nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt Hứa Giai Ninh, thấy sắc mặt cô rất khó coi, anh liền chào hỏi mấy người bên kia rồi bước tới.
“Hứa Giai Ninh, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói này, mang theo chút khiển trách.
Hứa Giai Ninh sửng sốt, vội vàng ngoan ngoãn nói: “Thầy Quý, thực xin lỗi. Gặp một người quen nói chuyện vài câu, làm chậm trễ thời gian rồi ạ.”
Quý Minh Viễn thấy cô hiểu ý mình, rất hài lòng gật đầu: “Mau qua bên đó tập trung đi, chỉ đợi em và Lâm Lạc thôi.”
“Vâng ạ.”
Hứa Giai Ninh nhìn cũng không thèm nhìn Tào Bân một cái, kéo Lâm Lạc rời đi. Ngược lại Quý Minh Viễn đi chậm lại một bước, ở lại phía sau liếc nhìn Tào Bân.
Tào Bân vốn còn muốn gọi Hứa Giai Ninh, nhưng khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông này, anh ta bỗng sợ hãi không thể giải thích được.
“Anh là ai?”
Anh ta tỏ vẻ hung dữ hỏi một câu, Quý Minh Viễn không nói gì, quét mắt nhìn anh ta một cái rồi bỏ đi.
Tào Bân: “…”
Bên này, nhóm người Lâm Thành rất nhanh đã ghép xe rời đi. Tào Bân đứng bất động tại chỗ hồi lâu, một người bạn đi cùng lon ton chạy tới tìm anh ta: “Anh Tào, có đi không đây, anh Triệu bên kia thúc giục rồi!”
Tào Bân không muốn đi.
Bởi vì vẫn luôn lang bạt ở bên ngoài nên đã mấy năm rồi anh ta không về nhà đón tết, cũng không gặp qua Hứa Giai Ninh. Không dễ gì mới chạm mặt ở đây, thù mới hận cũ đồng thời dâng lên, anh ta không muốn cứ thế bỏ qua. Nhưng cũng không thể đắc tội anh Triệu được, người đàn ông vừa rồi dường như cũng không dễ chọc…
Tào Bân nhổ một cục đờm, nói: “Đi!”
*
Ở bên này, sau khi nhóm người Lâm Thành lên xe, Quý Minh Viễn mới nhớ đến việc hỏi Hứa Giai Ninh người vừa rồi là ai.
Tim Hứa Giai Ninh vẫn đang đập điên cuồng, một lúc sau cô mới đáp: “Là con một người họ hàng của thím em, em gọi anh ta là anh họ.”
Lần này đến lượt Quý Minh Viễn kinh ngạc.
Vừa rồi nhìn dáng vẻ hai người giương cung bạt kiếm anh còn tưởng người đàn ông đó đến gây chuyện, không nghĩ tới lại có quan hệ như vậy. Quý Minh Viễn cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái anh biết cô không muốn nói nhiều, vì vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Bởi vì lúc sáng ở Yên Thành đã thông báo qua một tiếng với các bộ ngành liên quan của Tần Thành nên lần này việc ăn ở và đi lại của nhóm nghiên cứu tại Tần Thành cũng đều do bên Tần Thành sắp xếp.
Họ ở một khách sạn rất đặc sắc trong khu vực. Đội tiếp đón của Tần Thành vốn còn muốn tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng nhóm nghiên cứu nghĩ đến việc ngồi tàu xe cả ngày đã vô cùng mệt mỏi rồi nên từ chối. Sau khi ăn tối cùng nhau trong nhà hàng của khách sạn, mọi người trở về phòng của mình.
Hứa Giai Ninh vẫn ở cùng phòng với Lâm Lạc, sau khi hai người về phòng trải chăn ga mình mang theo xong liền nằm phịch xuống giường. Lâm Lạc vừa nằm xuống liền lấy điện thoại ra, lúc sáng ở trên tàu cô đã liên lạc với Hàn Dương. Theo như Hàn Dương nói thì điện thoại của anh ta rơi xuống nước nên mới mất liên lạc lâu như vậy, vừa sửa xong anh ta liền vội vàng gọi lại cho Lâm Lạc. Lâm Lạc tự nhiên vẫn muốn lạnh nhạt với anh ta một chút, nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu, vừa lên tàu, hai người đã nói chuyện vui vẻ đến quên trời đất rồi.
Thấy dáng vẻ Lâm Lạc nhìn màn hình điện thoại cười ngốc nghếch không ngừng, Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy thật tốt. Cho dù Hàn Dương thuộc loại người “không dám trèo cao” trong mắt cô, nhưng ít nhất lúc này Lâm Lạc hạnh phúc là sự thật. Tận hưởng khoảnh khắc hiện tại có lẽ là đủ rồi.
Bụng dưới vẫn còn hơi đau, sau khi uống một tách trà nóng, Hứa Giai Ninh quyết định ra ngoài đi dạo.
Hiện tại đã gần chín giờ tối, mọi người vẫn ra vào khách sạn như cũ. Hứa Giai Ninh đi thang máy đến một cửa hàng tiện lợi ở tầng hai, vừa định bước vào thì nhìn thấy Quý Minh Viễn ở sảnh tầng một.
Người đàn ông vắt chiếc áo khoác trên cánh tay, cổ áo sơ mi hơi mở ra, ung dung tự nhiên đứng nói chuyện với ai đó. Hàng lông mày có chút mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo chút ý cười, hiển nhiên cuộc trò chuyện này khiến anh vui vẻ.
Hứa Giai Ninh nhìn thấy anh liền không thể bước tiếp, cứ đứng đó xuất thần nhìn anh. Nghĩ đến dáng vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tào Bân ở ga tàu vừa rồi của anh, trong lòng cô lại dâng lên một sự ấm áp. Bất kể khi nào, người đàn ông này cũng chưa từng khiến cô thất vọng, đều trực tiếp hoặc gián tiếp bảo vệ tôn nghiêm và tâm hồn yếu đuối mỏng manh của cô. Đôi khi