Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Đêm nay Hứa Giai Ninh ngủ rất không ngon. Sáng sớm hôm sau dậy, vành mắt xuất hiện một quầng thâm tím.
Trong mắt Lâm Lạc có chút kinh ngạc. Tối qua người có tâm tình không tốt rõ ràng là cô ấy, sao tiểu Giai Ninh trông còn thảm hại hơn cô ấy vậy?
Hứa Giai Ninh miễn cưỡng cười cười, không giải thích.
Sau khi hai cô gái thu dọn đồ đạc xong liền xuống dưới ăn sáng. Ở nhà hàng gặp nhóm người Kha Cảnh, không tránh khỏi việc bị hỏi một hồi. May mà tối qua Hứa Giai Ninh đã nói với Lâm Lạc trước nên khi trả lời không hề lộ ra sơ hở gì.
Khi cả nhóm ăn gần xong, Quý Minh Viễn mới từ trên tầng đi xuống, trên tay xách một cái vali.
“Thầy Quý đã ăn chưa?” Quý Minh Viễn đeo một chiếc kính trên sống mũi, mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen trông rất phong cách. Nghe vậy, anh cười nói: “Không đói lắm nên uống một ly cà phê ở trong phòng rồi.”
“Không phải dạ dày anh không tốt sao, sao lại uống cà phê lúc bụng rỗng?”
“Thỉnh thoảng uống thì không sao.” Quý Minh Viễn nói, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, tôi lên xe trước.”
“Được, chúng tôi sẽ tới ngay.”
Quý Minh Viễn gật đầu rồi lập tức rời đi. Trong lúc nói chuyện với Kha Cảnh, ánh mắt anh không hề nhìn đi chỗ khác. Hứa Giai Ninh đang ngồi đó bất an, đợi anh đi rồi cô mới thả lỏng người. Nhất thời trong lòng có chút hỗn loạn.
*
Bởi vì thời gian hôm nay rất gấp nên mọi người ăn sáng xong liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên xe do cục dân chính cử tới.
Dưới sự thúc giục liên tục của Hứa Giai Ninh, cô và Lâm Lạc là những người đầu tiên lên xe, nhưng mà khi cô mở cửa xe liền có chút hối hận. Bởi vì trên xe vẫn chỉ có một mình Quý Minh Viễn.
Không biết có việc gì gấp mà mới sáng sớm Quý Minh Viễn đã mở máy tính lên làm việc rồi. Nghe thấy tiếng mở cửa anh hơi ngẩng đầu lên, thấy là bọn họ liền chào hỏi với vẻ mặt bình thường: “Đến rồi à?”
Hứa Giai Ninh hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi ở nhà hàng Quý Minh Viễn không hề liếc mắt nhìn xung quanh, theo cô thấy là có vài phần bất mãn với cô. Suy cho cùng thì tối qua cô cũng có chút không tôn trọng anh, có lẽ lời nói của cô khiến anh có chút lúng túng.
Nhưng mà lúc này, Quý Minh Viễn lại khôi phục lại tư thế bình thường, cách cô không xa không gần, ngược lại làm cho Hứa Giai Ninh có chút hoảng hốt, dường như tất cả sự hỗn loạn phức tạp vừa rồi đều do cô tự mình đa tình. Có lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều rồi, vài trò vặt đó của cô trước mặt anh được tính là gì chứ? Sợ là đều không đáng để vào mắt, càng đừng nói đến việc nổi giận.
Hứa Giai Ninh tự an ủi mình đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao cô cũng đã định không có ý nghĩ đó với anh nữa rồi. Rất khó, nhưng cô sẽ cố gắng làm được.
Quý Minh Viễn cảm nhận được Hứa Giai Ninh ngồi xuống hàng ghế phía trước mình, bàn tay vốn đang gõ bàn phím không ngừng chợt dừng trong không trung. Mắt anh chợt hơi tối lại, anh tháo kính xuống, vuốt vuốt mi tâm.
Nếu không có kính che đi thì có thể dễ dàng nhìn thấy một quầng thâm dưới mắt anh. Giống như Hứa Giai Ninh, tối qua anh cũng không ngủ ngon.
Sau khi suy nghĩ gần như cả đêm, Quý Minh Viễn phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Đó là lòng của anh không có mạnh mẽ cứng rắn như anh tưởng tượng.
Có lẽ ngay từ đầu anh đã bị quyết định rời khỏi Lâm Thành làm tê liệt thần kinh, khiến anh nghĩ rằng giữa mình và Hứa Giai Ninh có một khoảng cách đủ an toàn, cho nên sau đó khi tiếp tục qua lại với cô, anh đã buông lỏng thái độ, đánh mất sự cảnh giác nên có.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, điều này chắc chắn không thể xảy ra. Nhưng mà người này là Hứa Giai Ninh. Ngược lại không phải cô có bao nhiêu đặc biệt, chỉ là cô đã từng là học sinh của anh, hơn nữa còn xuất sắc như vậy. Không thể phủ nhận một điểm là trong hai tháng tiếp xúc ngắn ngủi, anh đã từng rất tán thưởng và đặt một ít kỳ vọng vào cô.
Dù sao thì sau đó anh đã rời đi như vậy, khá tàn nhẫn. Nhưng trong lòng anh không có chút hối hận nào sao? Không, thực ra anh khá tiếc nuối. Đặc biệt là lúc anh biết sau khi mình rời đi cô không hề tốt.
Có lẽ đó là cảm giác áy náy tội lỗi, cũng có thể là không cam tâm từ bỏ một học sinh xuất sắc như vậy, cuối cùng anh vẫn không kìm lòng được mà nói ra vài điều không nên nói, làm một vài chuyện hơi quá chừng mực. Điều này tuy là vì tốt cho cô nhưng cũng dần làm mờ đi ý định ban đầu khi rời khỏi Lâm Thành của anh, chẳng những không cắt đứt kịp thời suy nghĩ của Hứa Giai Ninh với anh, mà đến anh cũng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn này, đến nỗi người bên cạnh cũng đều hiểu lầm anh đã có ý nghĩ gì đó với Hứa Giai Ninh.
*
Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, mặc dù Quý Minh Viễn không quá tin đạo lý này, nhưng cũng có biết ý nghĩa của nó. Vì vậy sau khi nghe Chu Tiểu Sơn nói xong, anh liền nghiêm túc xem xét lại bản thân. Cuối cùng có được kết luận là: Chuyện này anh thực sự có khả năng đã xử lý không thoả đáng vài chỗ, nhưng đối với Hứa Giai Ninh, anh vẫn coi mình như một người thầy của cô. Về phần tại sao tối qua anh lại hoảng hốt như bị người ta lột sạch, có lẽ quả thực có một khoảnh khắc như vậy, do anh có chút thất thường đi.
Nhưng điều này lại có thể chứng minh điều gì?
Mọi người đều tán thưởng những cô gái xuất sắc. Đôi khi nhầm lẫn sự tán thưởng thành thích cũng không phải là không có khả năng. Có quá nhiều hình ảnh trong quá khứ không thể nghiên cứu kỹ càng nữa rồi. Điều quan trọng là phải nắm bắt được tương lai. Sau này không thể bước sai được nữa. Quý Minh Viễn đột nhiên cảm thấy rất nực cười.
Anh đã không còn là thanh niên trẻ tuổi bồng bột nữa rồi, vậy mà lại vẫn có lúc không vững tâm như vậy. Thật là…
Hứa Giai Ninh.
Ánh mắt anh rơi vào mái tóc đen nhánh của cô gái ở hàng ghế trước, Quý Minh Viễn ngẩn ra trong giây lát, khi chớp mắt lần nữa, vẻ mặt anh đã trở lại ung dung như thường ngày.
*
Sau khi mọi người đến đủ, xe bus đúng giờ khởi hành.
Hôm nay là ngày cuối cùng nhóm nghiên cứu ở Tần Thành, sau khi hoàn thành cuộc thăm hỏi cuối cùng, họ sẽ ngồi tàu cao tốc đến điểm dừng tiếp theo, Vũ Thành.
Lần thăm hỏi này, đối tượng là một cặp vợ chồng vừa mất đứa con duy nhất không lâu. Cả hai người đều đã ở độ tuổi trung niên, chỉ sống dựa vào đồng lương ít ỏi hàng tháng, ngoài chi phí sinh hoạt cơ bản ra còn mất một khoản chi phí y tế lớn dùng để điều trị đủ loại bệnh tuổi trung niên. Vốn dĩ gia đình này đã khó khăn, sự ra đi của đứa con duy nhất càng khiến tình hình thêm tồi tệ.
Xe đến nhà họ Tống đã là hai mươi phút sau, bàn bạc một hồi, nhóm chỉ cử ba ra người Kha Cảnh, Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đi cùng với lãnh đạo cục dân chính. Sự sắp xếp này là vì cân nhắc việc cặp vợ chồng ấy vừa mới mất con không lâu, sợ thấy quá nhiều người sẽ bị kích thích. Có thể nói, đối mặt với những người được thăm hỏi, thái độ của nhóm nghiên cứu đã không thể thận trọng hơn rồi, nhưng mà đợi tới khi đến nhà của cặp vợ chồng này rồi, mới phát hiện ra tình hình còn tồi tệ hơn họ tưởng.
Con một của gia đình này đã qua đời hơn một tháng nhưng mà trong nhà vẫn như một căn hầm lạnh lẽo, không chút sinh khí. Sau khi mọi người bước vào nhất thời đều không biết nên nói gì cho phải, vẫn là lãnh đạo cục dân chính đi cùng gọi người vợ một tiếng mới có chút phản ứng. Nhưng người chồng từ đầu đến cuối đều ở trong phòng, nghe nói nhóm nghiên cứu đến càng đóng cửa chặt hơn.
Đến nước này thì trong lòng mọi người đều biết cuộc thăm hỏi ngày hôm nay không dễ thực hiện. Dựa theo nền tảng nghiên cứu khoa học cơ bản và sự tu dưỡng đạo đức, Kha Cảnh hỏi bà Tống vài vấn đề. Bà Tống hoặc là không nói, hoặc là khóc không nói nên lời. Đều nói trên đời không có thứ gì gọi là đồng cảm, nhưng khi nhìn cảnh tượng này, trong lòng mọi người cũng cảm thấy khá khó chịu. Miễn cưỡng tiến hành nửa giờ, Kha Cảnh khó xử cười, nói với lãnh đạo cục dân chính đi cùng: “Trưởng ban Hách, hay là thế này đi, tôi thấy tình trạng của bà ấy thực sự rất tệ, hôm nay không phỏng vấn nữa. Cũng nhờ ngài quan tâm đến tình hình của họ chút.”
Trưởng ban Hách đáp ứng, lại an ủi bà Tống một hồi, khi mọi người chuẩn bị