Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh chưa từng nghĩ qua có một ngày Quý Minh Viễn sẽ nói với cô những lời như vậy. Trong lòng cô chấn động mãnh liệt như xảy ra phản ứng phân hạch(1), cô gần như phải dùng hết định lực của cả đời mới có thể giữ cho bản thân ổn định, duy trì một tia lý trí cuối cùng.
(1)Trong vật lý hạt nhân và hóa học hạt nhân, phản ứng phân hạch (phân hạch hạt nhân) là một phản ứng hạt nhân hoặc quá trình phân rã phóng xạ trong đó hạt nhân của một nguyên tử tách thành hai hoặc nhiều hạt nhân nhỏ hơn, nhẹ hơn.
“Thầy Quý, thầy không cần phải như vậy…” Hứa Giai Ninh khó khăn mở miệng, nói một câu phải dừng lại rất lâu: “Em đã nói sẽ không làm phiền thầy nữa, thầy không cần phải bố thí cho em như thế…”
Đúng thế, là bố thí. Ngoài điều này ra, cô không thể suy nghĩ ra lý do nào khác cả.
Quý Minh Viễn không ngờ Hứa Giai Ninh sẽ nghĩ như vậy, anh nghẹn lời trong chốc lát, lại mở miệng lần nữa.
“Tôi biết những lời này rất đột ngột với em, nhưng Hứa Giai Ninh à…” Anh cố ý dừng lại một lúc, làm cho Hứa Giai Ninh không thể không nhìn thẳng vào mắt anh: “Trong lòng em, tôi đã rộng rãi hào phóng đến mức đem tình cảm của mình đi bố thí cho người khác rồi sao?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh nghẹn họng, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.
Quý Minh Viễn thấy vậy, đột nhiên cười lên.
“Được rồi, tôi đã nói tôi cần thời gian. Nếu em thật sự muốn từ chối tôi thì cũng không cần phải vội vàng gấp gáp làm vào lúc này.” Anh vỗ vỗ vai cô, nói: “Ngồi xuống đi, quan sát thêm một lát, không sao thì chúng ta đi về.”
Quý Minh Viễn lúc này giống như cuối cùng cũng đã trút bỏ được gánh nặng, cả người đều nhẹ nhõm thoải mái hơn không ít, anh khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Nhưng Hứa Giai Ninh nào có thể bình tĩnh như vậy, cô đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc, đến khi Quý Minh Viễn ra hiệu lần nữa, cô mới mờ mịt ngồi xuống băng ghế.
Nhìn ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, cô thật sự có một loại kích động muốn véo mình một cái… Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
*
Lúc về đến khách sạn đã là gần hai giờ chiều.
Quý Minh Viễn đưa Hứa Giai Ninh đến tầng cô ở, sau khi dừng lại trước cửa phòng, Hứa Giai Ninh quay sang nhìn anh.
“Mau vào đi, hôm nay nghỉ ngơi nhiều chút, không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Sao có thể không nghĩ nhiều chứ.
Hứa Giai Ninh cười khổ trong lòng, trên mặt lại rất ngoan ngoãn nghe lời, đáp: “Vâng ạ, làm phiền thầy Quý rồi, thầy cũng về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong câu này, trong lòng Hứa Giai Ninh lại có một loại dự cảm không hay. Cô lại khách sáo với anh rồi.
May mà Quý Minh Viễn lúc này cũng đã quen, nghe thấy vậy chỉ nhìn cô một cái, nói: “Được.”
Hứa Giai Ninh vào phòng trước, đợi khoảng bốn, năm phút sau mở cửa ra nhìn lại thì hành lang đã không còn ai. Cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ như vậy một lúc, nói không rõ là tâm trạng gì, Hứa Giai Ninh đi tắm rửa qua loa rồi về giường.
Trước nay Lâm Lạc đều có thói quen kéo kín rèm cửa vào khi ngủ, lúc này trong phòng tĩnh mịch, bầu không khí vô cùng thích hợp để ngủ. Nhưng mà Hứa Giai Ninh nằm trên giường lúc lâu vẫn không ngủ nổi.
Ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tất cả những chuyện ấy cộng lại cũng không gây chấn động bằng những lời Quý Minh Viễn nói với cô. Vì bị ảnh hưởng sâu sắc bởi chuyện của Lâm Lạc nên cô đã quyết định dần dần từ bỏ tình cảm của mình với Quý Minh Viễn. Nhưng thật không ngờ anh lại “nảy sinh tình cảm” với cô vào lúc này. Nếu như không phải anh bố thí, nếu như không phải anh nghiêm túc, vậy thì cô phải làm thế nào đây?
Kiên trì với ý định từ bỏ anh ban đầu, hay là vẫn không chết tâm mà ôm lấy một tia hy vọng, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của anh?
Hứa Giai Ninh đột nhiên phát hiện ra, lúc đầu khi cô lấy hết can đảm tỏ tình với anh, cô căn bản chưa từng nghĩ qua ngộ nhỡ anh đáp ứng thì cô nên ở bên anh như thế nào. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, có lẽ cô chưa bao giờ dám ước mong quá cao rằng sẽ có được giây phút đó. Hiện tại khi chuyện đó thật sự có khả năng đến, cô ngược lại cảm thấy sợ hãi rồi, sợ bản thân vì quá thiếu thốn tình cảm mà ngày càng đòi hỏi anh nhiều hơn. Nếu như có một ngày, anh cũng không thể chịu đựng được nữa thì phải làm sao?
Chằng bằng ngay từ đầu đã không có bắt đầu.
*
Hứa Giai Ninh nằm trên giường, suy nghĩ hồi lâu vẫn không có manh mối, cuối cùng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bỏ đi. Có thể anh chỉ là nhất thời kích động thôi, sau khi suy nghĩ kỹ lại, có lẽ anh sẽ nói rõ với cô. Mà đến lúc đó, cô cũng sẽ không phải phiền muộn về những vấn đề này nữa. Cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một giải pháp: Phó mặc cho thời gian, Hứa Giai Ninh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
*
Ngày hôm sau, nhóm nghiên cứu lên đường đến Vũ Thành.
Dù muộn một ngày nhưng không ảnh hưởng gì nhiều đến công việc nghiên cứu cả. Cũng giống như ở Tần Thành, chuyến đi Vũ Thành vẫn được cục dân chính, ủy ban vệ sinh và kế hoạch hóa gia đình của địa phương tiếp đón trong suốt hành trình, có thể nói là đỡ tốn sức hơn nhiều. Hơn nữa vì mọi người đã quen với nhịp sống và tiết tấu này nên cũng không còn khó thích ứng như khi mới đến Tần Thành nữa, mọi người đã thông thạo công việc, hiệu quả cũng cao hơn rất nhiều.
Vì quan tâm chiếu cố đến Hứa Giai Ninh nên mấy ngày đầu Kha Cảnh không sắp xếp công việc cho cô, chỉ để cô ở một bên làm vài việc vặt. Nhưng mà Hứa Giai Ninh vẫn chủ động xin tham gia nhóm điều tra nghiên cứu vì sợ khi rảnh rỗi sẽ lại suy nghĩ lung tung.
Ngoài dự liệu là chuyến đi Vũ Thành không hề có sự lúng túng khó xử sau khi thẳng thắn với nhau như cô tưởng tượng. Ngược lại, Quý Minh Viễn vẫn như trước, dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn có một số khác biệt, thỉnh thoảng khi ánh mắt hai người chạm nhau đều như nhắc nhở Hứa Giai Ninh rằng anh đang xem xét lại tình cảm của mình dành cho cô, cuối cùng cũng sẽ có một câu trả lời. Loại cảm xúc bí mật dâng trào này chỉ có hai người họ mới có thể cảm nhận được, làm cho Hứa Giai Ninh cảm thấy trái tim mình đột ngột tăng tốc, đồng thời cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại. Rốt cuộc từ khi nào anh bắt đầu quan tâm để ý đến cô như vậy? Chẳng lẽ khi cô còn đang âm thầm đau lòng thì tất cả những điều này đã bắt đầu có dấu hiệu rồi?
Kết quả của việc suy nghĩ nhiều luôn là vui buồn lo lâu lẫn lộn. Chính xác mà nói thì là lo lắng nhiều hơn. Hứa Giai Ninh không ngờ có ngày cô sẽ cảm thấy bất an vì sự “quan tâm đặc biệt” của anh, điều này khiến cô không