Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Gần như cùng lúc đó, Quý Minh Viễn cũng đã nhìn thấy Hứa Giai Ninh. Nhưng ánh mắt của anh lại rơi vào chai sữa chua trong tay cô đầu tiên, hóa ra cô vẫn uống nó.
Hứa Giai Ninh cũng nhận ra ánh mắt của anh, tay cầm sữa chua của cô vô thức giấu ra sau lưng.
“Thầy Quý, sao thầy lại ở đây ạ?”
“Em nói xem?” Quý Minh Viễn đang mặc áo sơ mi và quần tây, vô cùng có phong thái của một học giả: “Sáng nay liên lạc với tiểu Tần, biết được chuyện các em muốn đến nhà đôi vợ chồng kia. Không phải trước đó tôi đã nói qua là sẽ đi cùng em rồi sao?”
Hứa Giai Ninh bỗng có một loại cảm giác xấu hổ quẫn bách khi nói dối bị bắt quả tang.
“Em… Sợ làm phiền thầy…”
“Phiền hay không tôi nói mới tính.” Quý Minh Viễn cắt ngang cái cớ lịch sự của cô: “Tại sao tôi ở lại đây, em không biết sao?”
Hứa Giai Ninh một hồi lâu không nói nên lời.
Không thể giả vờ ngốc nghếch được nữa rồi, má cô cũng không chịu sự kiểm soát mà bắt đầu nóng lên. Thì ra, anh thực sự ở lại vì cô.
“Em xin lỗi.”
Hứa Giai Ninh áy náy nói xin lỗi.
Quý Minh Viễn không nói gì.
Thành thật mà nói, lúc biết được tin tức từ tiểu Tần bên kia, anh có chút tức giận, tức giận trước cô sinh viên tự ý chủ trương và lật mặt không nhận người này. Nhưng khi nghĩ lại chuyện phát sinh hôm qua, anh cảm thấy có lẽ là có nguyên nhân. Cho nên anh đã tạm thời kìm nén sự nóng nảy của mình lại, đến đây đợi cô. Suy cho cùng thì anh cũng lớn hơn cô. Cô có thể tùy ý, nhưng anh thì không.
“Đi thôi.” Kìm nén mọi cảm xúc lại, Quý Minh Viễn nói. Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, sau đó lại nhận ra có gì đó không đúng: “Tiểu Tần còn chưa tới ạ…”
“Vừa rồi cậu ấy gọi điện nói đang bị tắc đường, tôi bảo cậu ấy đến thẳng nhà hai vợ chồng kia đợi ở dưới lầu. Tôi gọi xe rồi, chúng ta bắt xe qua.”
Hứa Giai Ninh: “…” Được rồi.
*
Hai người đi đến bên đường, không bao lâu sau có một chiếc xe chạy tới, chính là xe Quý Minh Viễn đã gọi.
Hai người cùng đi ra. Cô vốn cho rằng Quý Minh Viễn sẽ ngồi ghế phó lái, nhưng anh lại mở cửa ghế sau ra trước, đứng đó ra hiệu cho cô lên xe. Hứa Giai Ninh chần chừ một chút, cúi người lên xe. Sau đó Quý Minh Viễn lên theo.
Xe từ từ chạy vào làn đường chính, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau không ai lên tiếng. Cũng không biết qua bao lâu, xe chợt hơi lắc lư, Quý Minh Viễn nhân lúc điều chỉnh lại tư thế ngồi liếc nhìn Hứa Giai Ninh. Khuôn mặt nghiêng của cô gái vẫn trắng trẻo sạch sẽ, không có gì khác với trước kia cả. Nhìn khuôn mặt này, anh thực sự nghĩ không ra điều gì có thể khiến cô hôm qua phải vội vàng hoảng loạn rời đi như vậy.
“Trưa hôm qua có chuyện gì vậy?” Nếu nghĩ không ra vậy thì hỏi thôi. Quý Minh Viễn mượn cơ hội đưa nước khoáng cho cô mở miệng nói.
Tư thế ngồi của Hứa Giai Ninh phút chốc thu chặt lại rất nhiều.
Cô biết Quý Minh Viễn chắc chắn sẽ hỏi về chuyện của ngày hôm qua cho nên sớm đã tìm ra một cái cớ. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng nó, trong lòng cô có chút thấp thỏm lo âu.
“Em… Cái kia của em đến rồi.”
Một câu nói, bảy từ đơn giản, Quý Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra, anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Khuôn mặt cô gái quả nhiên đỏ bừng, bàn tay cầm chai nước khoáng cũng hơi nắm chặt lại.
“Vậy cũng không cần phải…” Lời nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Quý Minh Viễn nhớ ra gì đó, hỏi với vẻ không dám tin: “Không phải em vẫn nghĩ tôi sẽ phản ứng thái quá như lần trước đấy chứ?”
Hứa Giai Ninh ngược lại không nghĩ tới điều này, nhưng cái cớ đã dùng rồi, cũng không cần phải để nó vô ích. Vì vậy, cô mím môi dưới không nói gì.
Quý Minh Viễn hơi không nhịn được bật cười, sau vài giây trầm mặc, anh nói: “Tôi sẽ không phạm phải cùng một sai lầm hai lần.”
“Em biết.”
Hứa Giai Ninh vội vàng nói, nhưng Quý Minh Viễn lại không cảm kích.
“Biết rồi mà em còn chạy nhanh như vậy?”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô như muốn cầu xin buông tha mà liếc nhìn anh một cái, ý muốn nói anh đừng hỏi nữa, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
Quý Minh Viễn giật mình, sau khi hồi thần lại, anh hừ lạnh một tiếng rồi dựa lưng vào ghế: “Nếu đã là thời kỳ đặc biệt thì đừng uống đồ lạnh.” Vài giây sau, Quý Minh Viễn thốt ra một câu, thuận tiện rút chai nước khoáng từ tay cô đi.
Hứa Giai Ninh nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, có chút ngây ngốc.
*
Vì lộ trình thuận lợi nên chưa đến mười lăm phút cả hai đã đến nơi. Tiểu Tần đang đợi ở bên ngoài tiểu khu, thấy hai người xuống xe liền vội vàng chào hỏi.
“Giáo sư Quý, tiểu Hứa, đã lâu không gặp.”
Bởi vì tạm thời phải đi công tác nên tiểu Tần đã lâu không đến hỗ trợ họ điều tra nghiên cứu, lúc này nhìn thấy hai người anh ấy liền lên tiếng chào hỏi như vậy. Nhưng mà phản ứng của hai người họ lại có phần nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Giáo sư Quý nho nhã chỉ mỉm cười gật đầu. Mà bạn học tiểu Hứa, người vẫn luôn dịu dàng lịch sự lại cười một cách khô khan, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tiểu Tần rất nhanh đã nhận ra có điều không đúng, nhưng anh ấy cũng không hỏi nhiều mà cười nói: “Trước khi tới tôi đã liên hệ với bọn họ rồi, hiện tại họ đang chờ ở nhà, chúng ta lên đi.”
“Được.”
Hai người trước mặt đồng thời lên tiếng, không có một chút dáng vẻ bất hòa nào. Tiểu Tần lại nghi ngờ bản thân đã nghĩ quá nhiều, anh ấy giơ tay dẫn bọn họ đi lên.
*
Nơi vợ chồng Đậu Đào và Ngụy Á Bình ở vẫn là tòa nhà cũ, lại nằm trên tầng cao nhất. Không có thang máy, cả ba người đi lên bằng cầu thang bộ. Khi đến tầng cao nhất liền thấy một ngôi nhà đang mở cửa, chắc hẳn là nhà họ Đậu. Tiểu Tần gõ gõ cửa sau đó dẫn họ vào.
Ngụy Á Bình đang dọn dẹp nhà, thấy ba người đi vào lập tức chào hỏi: “Là tiểu Tần của cục dân chính phải không? Mau mau, vào đi.”
Ngụy Á Bình cười bảo họ vào nhà sau đó lại bận rộn pha trà rót nước cho họ: “Chị Ngụy, không vội, chúng tôi không khát. Để tôi giới thiệu với chị một chút.” Tiểu Tần chỉ vào Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh rồi nói với bà ấy: “Vị này là nghiên cứu viên cao cấp của Trung Quản Viện, giáo sư Quý Minh Viễn. Vị này là sinh viên giỏi của Học viện Quản lý trường Tây Đại, Hứa Giai Ninh. Hai vị này chính là người muốn đến nhà thăm hỏi mà tôi đã nói qua với bà.”
Ngụy Á Bình vừa nhìn thấy Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn mắt liền sáng lên, sau đó nghe chức vụ của họ là nhà nghiên cứu cao cấp và sinh viên giỏi, trên mặt bà liền lộ ra sự vinh hạnh và kích động như có khách quý đến thăm, bà ấy lập tức phủi phủi ghế sofa vốn không tồn tại chút bụi nào sau đó mời họ ngồi xuống.
“Các anh ngồi trước đi, nhà tôi còn đang ngủ trong phòng, để tôi đi gọi ông ấy ra ha, các anh ngồi trước đi.”
Người phụ nữ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, để lại ba người Hứa Giai Ninh đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Sau khi cười, cả ba liền ngồi xuống ghế sofa.
*
Nhân lúc Ngụy Á Bình vào phòng gọi người, Hứa Giai Ninh vội vàng quan sát một chút cách bài trí trong nhà. Đơn giản, sạch sẽ. Có thể nhìn ra sự chịu khó cần mẫn của chủ nhà,