Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Quý Minh Viễn cũng không ngờ cô sẽ không chút lưu tình mà tránh anh như vậy, trong phút chốc, tay anh cứng đờ trên không trung.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi: “Em tránh cái gì?”
Hứa Giai Ninh cũng không biết phải giải thích phản ứng trong tiềm thức của mình với anh như thế nào, khi cảm nhận được bóng đen đó, cô không nhịn được thở gấp, tim đập nhanh hơn. Đã rất lâu rồi cô chưa có cảm giác này.
“Em, em không tránh gì cả.” Hứa Giai Ninh dựa vào tường, có chút gian nan đáp: “Xin lỗi thầy Quý, không phải em cố ý không trả lời điện thoại của thầy, vừa rồi ngủ em để chế độ rung…”
Cô gái đang giải thích một cách rất nghiêm túc. Nhưng sự nỗ lực này dường như đã trở nên yếu ớt khi ý muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người của cô đang vô cùng rõ ràng. Quý Minh Viễn cảm nhận được sự né tránh của cô, đột nhiên anh cảm thấy rất chán ghét cái cớ của cô.
“Hứa Giai Ninh.” Giọng anh lạnh lùng, không mang theo chút độ ấm nào gọi tên cô: “Tôi khiến em ghét bỏ vậy sao?”
Hứa Giai Ninh như bị người ta đánh một gậy vào đầu, tai cô lại bắt đầu ù đi.
“Thầy Quý, em…”
Cô muốn thử cố gắng giải thích, nhưng lại bị cái nhìn không chút che giấu của Quý Minh Viễn chặn lại. Khi nhìn vào mắt anh, cho dù là cái cớ hay là lời nói thật cô đều không thể thốt ra được.
Hai người im lặng đứng đối mặt với nhau, khi cục diện càng lúc càng trở nên căng thẳng, điện thoại đột nhiên vang lên, là của Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn không muốn trả lời lắm, nhưng nhìn thoáng qua màn hình, anh vẫn xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.
Ở trong phòng, Hứa Giai Ninh có cảm giác như bị ai đó xiết chặt cổ sau đó lại như sống sót sau tai nạn khi được thả ra, cổ cô hơi khô, vừa định đi rót nước thì Quý Minh Viễn lần nữa đẩy cửa bước vào, nói: “Đậu Đào gọi đến, nói Tiểu Tùng lại biến mất rồi.”
Hứa Giai Ninh đứng thẳng dậy, dừng lại ở đó: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Không biết, nói là nhân lúc Ngụy Á Bình đi ra ngoài lấy thuốc cho Đậu Đào, bây giờ gọi cũng không nghe.” Quý Minh Viễn vừa nói vừa nhặt thẻ phòng bị rơi xuống đất lên, nói: “Tôi qua đó xem sao, em nhớ ăn tối.”
Hứa Giai Ninh không nói gì, đợi đến lúc anh bước ra ngoài rồi cô mới nhớ ra gọi anh lại: “Thầy Quý, đợi một chút, em đi với thầy.”
Cô đuổi theo tới tận cửa, nói với Quý Minh Viễn.
“Không cần đâu, thân thể em không thoải mái, ở lại nghỉ ngơi đi, một mình tôi qua đó là được rồi.”
Lúc này Quý Minh Viễn đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh và lý trí thường ngày, như thể vừa rồi chưa từng có xung đột.
Hứa Giai Ninh cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa rồi, thấy anh lại muốn đi, cô nắm lấy góc áo của anh, nói: “Thầy Quý, để em đi cùng đi. Có lẽ em biết vài chuyện mà mọi người không biết.”
Giọng điệu của cô gái mang theo chút khẩn cầu, rõ ràng là đã bị dáng vẻ vừa rồi của anh doạ tới nên cử chỉ cũng cẩn thận dè dặt hơn.
Quý Minh Viễn đột nhiên hơi hối hận, anh liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Vậy em đi thay quần áo đi, tôi sẽ đợi em ở bên dưới.”
Hai mắt Hứa Giai Ninh sáng lên: “Vâng ạ.”
*
Hai người bắt taxi, rất nhanh đã đến nhà của vợ chồng Đậu Đào.
Trong nhà, Ngụy Á Bình đang lo lắng sốt ruột cầm điện thoại đi đi lại lại, Đậu Đào ngồi trên xe lăn không nói một lời, như bị lây nhiễm sự lo lắng của vợ, ông ấy không nhịn được nói: “Bà ngồi xuống có được không, tôi bị bà làm cho chóng hết cả mặt rồi.”
Ngụy Á Bình lúc này cũng đang trong tình trạng sắp nổ tung, nhưng khi thấy chồng nói xong liền bắt đầu ho khan, bà ấy lại nuốt những lời muốn nói xuống, đi rót nước cho ông ấy. Vừa đưa cốc nước đến tay ông ấy thì có tiếng gõ cửa, bà ấy lập tức chạy ra mở cửa, thấy Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh bước vào như nhìn thấy cứu tinh.
“Giáo sư Quý, các anh đến rồi…”
“Đã báo cảnh sát chưa?” Quý Minh Viễn vừa vào liền hỏi.
Ngụy Á Bình do dự, nói: “Chưa, tôi nghĩ có lẽ nó tạm thời có việc phải đi ra ngoài nên…”
“Không phải tạm thời, là cậu ấy cố ý.” Hứa Giai Ninh bước lên nói.
Ngụy Á Bình không nói gì, dáng vẻ như bị chấn động.
Trên đường đến đây, Hứa Giai Ninh đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề. Lúc trước, họ chỉ mải đắm chìm trong niềm vui sướng khi tìm thấy Tiểu Tùng mà đều bỏ qua một vấn đề, đó là Tiểu Tùng, người được tìm thấy lại trở về với họ một cách dễ dàng. Nhìn thì giống như biểu hiện của việc từ bỏ sự phản kháng, nhưng khi nghĩ kỹ lại sẽ thấy có chỗ không đúng. Thử hỏi, có đứa trẻ nào bỏ nhà đi khi bị tát sau khi bị tìm thấy sẽ theo cha mẹ về nhà như không có chuyện gì xảy ra? Không nói đến việc khóc lóc ầm ĩ, ít nhất cũng sẽ cứng đầu nói lại vài câu, khi cha mẹ đã hạ một bậc thang đi xuống mới không kiên trì nữa mà về nhà. Nói là nộ khí chưa tan cũng được, muốn thể diện cũng chẳng sao, tóm lại đây mới là biểu hiện của một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ có.
Còn Tiểu Tùng thì sao? Trong mấy ngày rời khỏi nhà, gọi điện không thấy, nhắn tin không trả lời, rất có bộ dáng cố chấp bướng bỉnh như thề sẽ không chịu trở về. Nhưng Ngụy Á Bình vừa xuất hiện, không cần khuyên nhủ, cậu ta liền theo về. Tính tình này hoàn toàn không giống với vẻ quyết tâm rời khỏi nhà trước đó. Nếu như suy xét cẩn thận sự tương phản giữa những điều này thì sẽ biết trong đó chắc chắn phải có điều sơ hở, không hợp lẽ thường.
*
Sau khi nghe Hứa Giai Ninh nói xong, vợ chồng Đậu Đào im lặng một hồi.
“Vậy giờ phải làm sao?”
Ngụy Á Bình nhẹ nhàng hỏi, cả người như mất hồn: “Tiểu Tùng nó hận chúng tôi đến thế sao? Muốn rời khỏi căn nhà này đến vậy ư?”
“Chị Ngụy, trước tiên chị đừng quá buồn, bây giờ tìm cậu ấy mới là chuyện quan trọng nhất.” Quý Minh Viễn an ủi bà ấy: “Như tiểu Hứa đã nói, nếu cậu ấy thực sự quay lại với mục đích khác thì rất có khả năng trong nhà có thứ cậu ấy còn chưa cầm đi. Hai người đã xem qua phòng của Tiểu Tùng chưa? Có thiếu thứ gì không?”
Được Quý Minh Viễn nhắc nhở, Ngụy Á Bình nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng của Tiểu Tùng. Không lâu sau liền vội vàng chạy ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.
“Không thấy đôi giày chạy bộ của nó nữa rồi!”
“Giày chạy bộ?” Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đều cau mày.
“Đó là giải thưởng nó tham gia đại hội thể thao của trường và giành giải quán quân chạy đường dài hồi lớp bảy. Thằng bé coi nó như bảo bối, rất ít khi đeo.” Ngụy Á Bình càng nói càng lo lắng: “Các anh nói xem, nó cầm đôi giày chạy bộ ấy đi làm gì chứ, muốn triệt để thoát khỏi ngôi nhà này sao?”
Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đều không biết phải nói gì, bởi vì họ cũng nghĩ như vậy. Khi con người ta muốn hoàn toàn rời khỏi một nơi, chẳng phải lúc nào cũng sẽ mang đi những thứ quý giá nhất của mình sao? Đối với Tiểu Tùng mà nói, có lẽ đôi giày chạy bộ ấy là quý giá nhất.
“Không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức đến đồn cảnh sát báo án, sau đó lại tìm người.”
Quý Minh Viễn đứng dậy, cầm đồ theo rồi muốn đi.
Ngụy Á Bình còn đang có chút do dự thì Hứa Giai Ninh đã bước lên thuyết phục bà ấy: “Dì à, chuyện này bắt buộc phải báo cảnh sát, dì không thể chần chừ do dự nữa đâu. Ngoài ra, dì có thể cho cháu số điện thoại của Tiểu Tùng được không? Thầy Quý và cháu sẽ thử cố gắng liên hệ với cậu ấy một chút?”
*
Sau khi chuẩn bị xong, cả nhóm liền gọi xe đến đồn cảnh sát gần nhất.
Quý Minh Viễn ngồi ở ghế phó lái, Hứa Giai Ninh ngồi cùng Ngụy Á Bình ở hàng ghế sau vừa an ủi xoa dịu cảm xúc của bà ấy, vừa gửi tin nhắn cho Tiểu Tùng.
Quý Minh Viễn sớm đã chú ý thấy Hứa Giai Ninh đang bận gì đó trên điện thoại, tranh thủ lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, anh hỏi Hứa Giai Ninh: “Đang nói chuyện với ai vậy?”