Ánh nắng chiều mỹ lệ nhuộm hồng nơi cuối chân trời, lưu lại một vệt bóng dài trên đỉnh cột điện, làm chậm lại bước chân vội vã của mọi người.Mấy tiếng trước Trình Mẫn đã dọn ghế mây ra trước cửa sổ sát đất ngồi đọc sách nhưng bây giờ sắc trời đã tối dần nên chỉ thấy được bóng râm.
Thế là cô dọn ghế mây vào trong, mở đèn trần trong phòng rồi làm tổ trên sofa tiếp tục đọc sách.Chỉ mới ở Thư Hải có vài ngày mà cô đã cảm thấy cảm thấy quen thuộc.
Lúc trước khi còn ở Đại học Hồng Kông cô cũng như thế.
Cô đã từng trông thấy cảnh thư viện ở đó vắng vẻ như thế nào vào buổi trưa và đông đúc ra sao vào buổi chiều.
Cô cũng đã từng đặt chân đến thư viện Phùng Bình Sơn, thư viện truyền thông, thư viện pháp luật, thậm chí cả thư viện âm nhạc chẳng chút liên quan nào tới cô.Cô giống như một người lữ khách vừa đói vừa khát trên sa mạc, cố gắng hấp thụ lấy nguồn sống bằng những quyển sách.
Chúng nó xây dựng nên thế giới tinh thần của cô thậm chí còn dựng nên một tòa thành kiên cố không gì phá nổi chỉ thuộc về một mình cô.Lúc học Đại học Trình Mẫn đã từng nghĩ, nếu như cô nhất định phải có một người bạn đời thì người đó phải có khả năng cùng cô nói về những điều kỳ diệu trong sách, cùng cô trò chuyện về những con chữ tuy nhạt nhẽo như nước lã nhưng lại vô cùng quý báu.Phần lớn thời gian, Lục Hạo Nam chưa từng xem Trình Mẫn như một cô gái đơn thuần chẳng có chút mưu tính nào.
Vì đã lăn lộn ở nơi chỉ có danh lợi trong nhiều năm nên anh đã sớm học được cách nhìn thấu lòng người, thậm chí khả năng nắm rõ lòng người của anh còn hơn cả những gì anh tưởng tượng, điều đó đã gần như trở thành một loại bản năng rồi.
Cho nên anh sẽ không nhìn lầm.
Cô là một người phụ nữ giỏi trong chuyện giường chiếu.
Nhưng vào thời điểm thích hợp, tham vọng của cô cũng tăng lên rất nhanh, giống như một con mèo ở trong tiệm bánh vậy, dù nó lớn đến mức nào cũng chẳng có gì lạ.
Huống chi, năng lực của cô cũng chẳng kém tham vọng của cô.Chẳng qua là tuy cô ham mê phù phiếm là thế nhưng lại cứ khăng khăng giữ lại một thiên đường cho riêng mình.Cô luôn rất dễ thoả mãn, thậm chí còn là người dễ thỏa mãn nhất mà anh từng gặp.
Một bữa cơm, một chén cháo, một quyển sách, một ly trà sữa và một cuộc tình cũng có thể khiến cô hài lòng.Người như cô thật sự rất đặc biệt.Anh chăm chú nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu rồi bỗng nhớ tới kệ sách nhỏ trong phòng cô.
Nói tới cũng thật buồn cười, đã rất lâu rồi cô không đụng vào quyển sách kia nên chỉ cần tùy tiện lấy một quyển ra cũng có thể thấy nguyên lớp bụi đóng trên đó.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Quyển sách duy nhất không bị vứt vào xó có một câu thế này: “Nếu một người phụ nữ muốn viết tiểu thuyết thì cô ấy nhất định phải giàu có và có một căn phòng của riêng mình”.
Có lẽ cô rất thích việc dùng đủ loại bút highlight tô tô vẽ vẽ trong sách và câu nói kia được cô tô đậm bằng cây bút màu đỏ nổi bật.Thế nên biết đâu lúc cô theo đuổi danh lợi là vì muốn có một căn phòng cho riêng mình để tha hồ viết tiểu thuyết.Vì khác giới nên anh không hiểu được thế giới nội tâm của phái nữ nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy trên người cô tỏa ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt.Nếu như có người có thể làm bạn rung động thì bạn nên cẩn thận.Lục Hạo Nam biết rất rõ điểm này nhưng thật ra anh chưa bao giờ học được cách kiềm chế.Lần này là Trình Mẫn phát hiện ra anh trước.
Cô quay đầu lại, cười hỏi anh đứng đây làm gì.Anh nhấc chân bước đến gần cô, thấy rõ hàng chân mày đang cực kỳ vui vẻ của cô: “Đang nghĩ tới kệ sách trong phòng em.”Lại là kệ sách.
Cô nhướng mày, yên lặng đếm số lần anh đến nhà cô.
Cô hỏi: “Anh đã đọc bao nhiêu quyển sách rồi?”“Không nhiều lắm.” Anh đáp, “Hai, ba quyển, chắc chắn không thể nhiều bằng em được.”Trình Mẫn cúi đầu nhìn quyển sách trên tay cô.
Quả thật cô đã đọc rất nhiều sách của anh, nghĩ vậy thì thấy hình như không lỗ gì cả.
Cô tò mò hỏi: “Anh vừa nghĩ tới quyển nào thế?”Anh đáp đúng sự thật: “≪Một căn phòng riêng≫.” [*][*] Tên gốc là A Room of One’s Own, một tác phẩm của Virginia Woolf, sáng tác năm 1929.Trình Mẫn ồ một tiếng thật dài: “Biết thưởng thức lắm.”Cô tự khen mình một cách trá hình.Lục Hạo Nam không để ý chuyện cô mèo khen mèo dài đuôi, anh đứng cạnh cúi đầu liếc nhìn trang bìa đang khép hờ kia.
Cô để ý thấy ánh mắt anh thì trêu: “Kiến thức lý luận rất phong phú, đọc quyển này còn được học thêm mấy tiếc chính trị và triết học, có lợi lắm đó.”Hiếm khi anh nói đùa với cô: “Hứng thú là người thầy tốt nhất.” [*][*] Một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ làm việc gì cũng phải có hứng, phải thích mới làm được.Khuỷu tay của cô tựa vào lưng ghế sofa, nghiêng người nhìn anh: “Đúng là vậy thật.
Chỉ có điều sách cũng là một người thầy không tồi, chẳng qua hình thức này chỉ thiếu cơ hội được tranh luận với thầy giáo thôi.”Lục Hạo Nam chú ý tới hai chữ “tranh luận” thì hỏi lại: “Chẳng hạn như?”Cô mở sách ra chỉ cho anh xem, trên đó viết: “Trên phương diện tinh thần, yêu chẳng qua chỉ là một loại cảm xúc do chính con người tạo nên dựa trên thói quen xã hội thôi.
Phần lớn phụ nữ đều ca tụng nó quá mức, lấy đó để lập nên uy tín cho các cô ấy, để cho phái nữ vốn luôn phục tùng lên nắm quyền.”Anh đã nắm bắt được vài từ mấu chốt có khả năng xúc phạm tới cô nhưng vẫn giả vờ như chả biết gì, hỏi: “Câu nào thế?”Trình Mẫn cười cười, trong lòng sáng như gương.Cô nói: “Câu trước tôi rất tán thành nhưng câu sau thì không.”Điều này khiến anh hơi kinh ngạc, anh vốn cho rằng cô sẽ ủng hộ quan điểm “cảm xúc trời sinh” chứ.Cô ngớ người, lấy tay chọt chọt ống tay áo của anh: “Sao anh không hỏi tôi tại sao?”Sau khi học hỏi thì phải chia sẻ chút cảm nghĩ của mình chứ.Thế là Lục Hạo Nam liền phối hợp hỏi: “Tại sao thế?”Cô đáp: “Thật ra thì tôi cảm thấy đàn ông hiểu vì sao hơn.
Cái gọi là tình cảm này, ôi, hoặc nên nói là khi bị đám đàn ông trong xã hội cưỡng ép bước vào hôn nhân để trói buộc cái gọi là tình cảm đó thì rốt cuộc ai mới là người nắm quyền đây?”Khả năng tiếp thu của anh rất tốt, lập tức tiếp lời: “Em cảm thấy thứ tình cảm này là công cụ để đàn ông thao túng phụ nữ.”Trình Mẫn gật đầu: “Rousseau [*] có chỗ đứng trong xã hội là nhờ có sự thống trị của phụ nữ nhưng thực tế là phụ nữ mới là những người bị thống trị trong suốt nhiều năm.
Vì vậy, quan điểm phụ nữ thao túng đàn ông làm sao thành lập được.”[*] Jean-Jacques Rousseau (1712-1778) là