Cuối cùng, đương nhiên là kẻ đầu sỏ gây tội phải chịu trách nhiệm nên cô đành dọn dẹp sạch sẽ rồi tiện tay thay luôn tấm drap giường bị ướt vì mật dịch tuôn trào. Trình Mẫn không có mặt mũi nào nhìn đống bừa bộn dưới thân mình, cô nhớ mang máng lúc cơ thể mềm mại này được Lục Hạo Nam bế lên thì mấy vệt nước ấy đã thấm vào tay anh.Lăn qua lộn lại xong cũng đã mười hai giờ khuya rồi. Trình Mẫn uể oải không thể tả, ném luôn chuyện cô có mang quà về ra sau đầu mà vùi vào chăn mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.Nhưng chiếc váy ngủ này cô không thể mặc được nữa nên đành yếu ớt nhờ Lục Hạo Nam xuống lầu lấy giùm cô bộ đồ ngủ có hình cậu bé bút chì, bộ này anh đã từng thấy một lần rồi.Nào ngờ anh lại bình tĩnh nhìn cô chăm chú một lát rồi nói: “Tôi chưa từng thấy.”Nếu cô nhớ không lầm thì trí nhớ của Lục Hạo Nam cực kỳ tốt.Trình Mẫn nhìn ra rồi, hóa ra anh chê bộ đồ ngủ kia của cô xấu.Nhưng mà ở đây không còn bộ đồ ngủ nào cả, toàn bộ quần áo của cô đều ở căn hộ của cô hết rồi.Còn đại thiếu gia thì trông có vẻ tốt chán, trên người mặc bộ đồ ngủ màu lam bằng tơ lụa thoải mái, nhìn dáng vẻ là biết không rảnh quan tâm đến cô rồi.Trình Mẫn không cam lòng vì đó giờ cô không quen ngủ trần. Vậy nên, cô trườn nửa người ra khỏi chăn, định xuống giường lấy áo sơ mi của anh mặc đỡ.Lông mày anh nhíu chặt, khép laptop lại rồi nhích qua kéo người phụ nữ không ngoan ngoãn kia về giường. Anh nói với vẻ không vừa lòng: “Coi chừng bị cảm lạnh.”Trình Mẫn mạnh miệng đáp lại: “Anh quản tôi hả?”Ánh mắt của anh hơi biến đổi, dường như có một cảm xúc khác thường nào đó vừa len lỏi vào đó rồi anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn mình. Anh dùng giọng điệu gần như mê hoặc hỏi cô: “Còn muốn làm một lần nữa hả?”Cả người Trình Mẫn trần truồng được anh ôm vào lòng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi gò bồng của cô còn dán lên ngực anh. Vừa nghe thấy lời này, huyệt nhỏ vừa mới hưởng thụ sự khoái cảm cực hạn còn có phản ứng trước cả não cô, nó hơi co rút lại và sinh ra chút cảm giác căng trướng, như thể thứ của anh vẫn còn đang ở trong cơ thể cô.Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. [*][*] Ý nói khi thời cơ và quyền thế không bằng người khác thì phải nhún nhường.Thấy cô đàng hoàng lại anh mới cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường tắt đèn trần đi và chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ trên đầu giường.Trình Mẫn thấy anh tắt đèn xong thì xuống giường nên cô cho rằng anh còn phải làm việc. Cô trợn mắt, bình tĩnh nhìn chiếc bóng mờ nhạt dưới đất. Một lúc lâu sau, lúc sắp chợp mắt thì bỗng cảm nhận được bên cạnh có thêm hơi thở của một người.Hai người nằm nghiêng, anh ôm lấy cô từ phía sau, tay đặt bên eo cô hay nói chính xác hơn là cánh tay đặt trên eo còn bàn tay thì không thành thực mò lên đôi gò bồng nõn nà. Lưng cô dựa sát vào ngực anh còn mặt anh thì áp sát vào gáy cô, hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang đập loạn.Trình Mẫn đột nhiên cảm thấy bầu không khí như thế này hơi mờ ám, mà đây là một cảm giác trước đây chưa từng có.Anh thở nhẹ, trên người mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ.Trình Mẫn phát hiện cô không hề bài xích hơi thở của anh, thậm chí còn không cảm thấy loại tiếp xúc thân mật quá mức này khiến cho mình phản cảm. Rõ ràng cô chỉ thích một mình độc chiếm một giường, cho dù có nằm chung thì cũng phải giữ một khoảng cách nhất định. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông ôm ngủ.Có thể là vào những đêm tối như thế này người ta mới dám bộc lộ thứ tâm tư mà ban ngày không dám để lộ ra.Người biết mối quan hệ giữa cô và Lục Hạo Nam không nhiều, bạn thân Hứa Gia Dĩnh của cô là một trong số đó. Lúc trước khi Hứa Gia Dĩnh nghe đến tên anh cũng sững sờ một lúc rồi mới hỏi cô giữa hai người là quan hệ gì?Trình Mẫn không biết mối quan hệ giữa bọn họ thuộc kiểu nào. Ngoại trừ quan hệ thể xác thì bọn họ chưa từng trao đổi tiền bạc. Nhiều lắm anh chỉ vô tình hoặc cố ý để lộ thông tin của một số người mình quen biết cho cô. Cô biết rõ đây không phải mối quan hệ yêu đương cũng chẳng phải quan hệ tình nhân, chỉ có chút giống mà thôi. Cuối cùng họ càng không phải bạn đời bởi những người thuộc tầng lớp như anh thường kết thông gia với nhau, huống chi gia đình anh lại giàu có như vậy.Hình như cái gì cũng không phải, vậy rốt cuộc là gì chứ?Một đôi nam nữ độc thân làm bạn với nhau ư?Trình Mẫn không biết mà cô cũng cảm thấy mình không cần phải biết.Hứa