Chỉ chớp mắt, mùa hè lại đến.Tiến vào giữa thai kỳ, mỗi khi Trình Mẫn đối diện với gương đều cảm thấy bụng mình y như quả khinh khí cầu.
Nhưng mà đây chỉ là cách nói khoa trương thôi.
Bởi vì cô được chuyên gia dinh dưỡng theo dõi rất nghiêm ngặt, cộng thêm mỗi ngày Lục Hạo Nam đều đốc thúc cô tập thể thao cho nên bụng cô khi mang thai bốn tháng không khác nhiều lắm so với ban đầu.
Nếu không biết thì người ta còn không nghĩ là cô mang thai mà là ăn quá nhiều.Lúc đi khám, bác sĩ nói cứ tiếp tục như bây giờ thì đến lúc sinh sẽ không thành vấn đề.
Trình Mẫn muốn sinh tự nhiên nên khi nghe xong bác sĩ nói xong, cô càng tự giác chăm sóc bản thân mình hơn.
Lục Hạo Nam bị cô hành suốt ba tháng, bây giờ nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Lục Ánh Lam rất thân với Trình Mẫn nên thường tới làm khách và không lúc nào là không thấy anh họ khẩn trương.
Cô ấy lén nói với Trình Mẫn: “Sao em cảm thấy cứ như là anh ấy đang mang thai vậy?”Trình Mẫn cũng thấy vậy, tuy anh không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cô biết anh khẩn trương hơn mình nhiều.
Có hôm cô không cẩn thận bị canh nóng bắn vào mu bàn tay khiến da bị đỏ lên.
Anh nhìn thấy thì lập tức nhíu mày, kể từ đó không cho cô tự múc canh nữa.
Trình Mẫn bảo anh đừng căng thẳng nhưng anh lại đáp là cẩn thận vẫn hơn.
Trình Mẫn không còn cách nào khác nên đành kệ anh, chỉ chờ đến ngày sinh nở.Có điều, nói tới nói lui thì cô vẫn phải thừa nhận rằng Lục Hạo Nam là một người cha đạt tiêu chuẩn.
Dù bận rộn công việc đến mấy anh vẫn dành thời gian đi khám với cô.
Anh còn lo lắng hơn người làm mẹ là Trình Mẫn, thường xuyên tìm bác sĩ hỏi thăm, giống như một cậu học trò khiêm tốn dốc lòng học tập vậy.
Trong sinh hoạt hằng ngày, anh còn cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Chẳng hạn như, anh thầm học hỏi những kiến thức liên quan đến thai phụ, biết bà bầu khi đến giữa thai kỳ sẽ hay bị đau eo, phù chân bèn nhờ người quen tìm chuyên gia học cách massage.
Mỗi đêm, sau khi giúp cô bôi kem dưỡng chống rạn da xong thì xoa bóp cho cô.Dù em bé chưa ra đời nhưng anh luôn rất chú tâm trong việc dạy con, như việc trước khi đi ngủ anh đều ngồi kể chuyện cho bé cưng nghe.
Thật ra Trình Mẫn luôn muốn nói rằng giọng điệu kể chuyện của anh cứ ngang ngang, không lên cũng không xuống khiến cho câu chuyện vốn dĩ rất thú vị thành ra nhàm chán, bé cưng mà nghe xong chắc sẽ buồn ngủ lắm.
Nhưng khi thấy anh nghiêm túc dùng ba thứ tiếng Anh, Trung, Đức để giao tiếp với con thì cô nghĩ nếu bé cưng có thể kế thừa gien của anh cũng tốt.Cuộc sống gia đình ấm áp cứ thế trôi qua.
Rất nhiều đêm, vào lúc Trình Mẫn mơ màng tỉnh giấc, khi cảm nhận được cơ thể ấm áp đang kề sát bên mình, cô đều cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hơn nữa, cô còn thường xuyên thầm khen mình đã tìm được một người cha tốt cho con.Thai kỳ đến tháng thứ năm và đây là lần đầu tiên Trình Mẫn cảm nhận được thai động.Lúc đó, cô đang dựa vào ngực anh, hai chân khoanh lại, lười biếng đọc một tập thơ của Shakespeare.
Nhìn thấy một đoạn khá hay liền đọc ra tiếng: “Cỏ khô cây héo, thanh xuân chẳng mấy chốc đã trôi qua.”Lục Hạo Nam đang bàn công việc với thư ký Thẩm, nghe cô nói vậy bèn chuyển sự chú ý sang người cô.Cô dừng một lúc rồi mới đọc tiếp: “Hãy đến hôn em.”Cô vừa thì thầm vừa lấy ngón trỏ chỉ lên mặt mình.Lục Hạo Nam không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô nhưng anh biết, câu này không ở trong sách mà là cô muốn.
Anh không bày tỏ gì, chỉ bình tĩnh nói: “Em nói sai rồi.”Trình Mẫn bỗng dưng xoay người, đang định lên án anh không hiểu phong tình, ai ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã bị khóa môi