...Kiếp thứ ba mươi chín ☄️...
Cô được " hệ thống" dẫn dắt dung hoà với cơ thể của một người phụ nữ tên là Rose Kelly.
...Thời điểm lúc đó...
..........
.........
........
.......
Linh hồn của Thất Nguyệt Y đang còn theo sự dẫn dắt của "hệ thống".
Cô vốn chỉ có một mong muốn như bao người trùng sinh xuyên nhanh khác là "hoàn thành nhiệm vụ - trở về thế giới cũ của mình".
Linh hồn được đưa đến một khoảng không gian vô trọng lực màu xanh, được ổn định bằng các kí tự kì lạ.
Mà thật ra từ trước đến nay cô cũng không mấy để ý.
Có chỉ quan niệm duy nhất: " Cố gắng được sống lại đoàn tụ với gia đình..."
"Hệ thống" Bò trắng hiện lên khuôn mặt cute nhưng vô cảm nói với cô lúc ấy.
Một màn thổ cập kiến thức công việc được phát ra, giọng chủ tớ phân cấp rõ ràng:.
Truyện Quan Trường
[Đây là thế giới thứ ba mươi chín chín...Sau đây ta sẽ cung cấp kiến thức về thế giới cũng như nhân vật cần hoàn thành...]
- ...!_ Cô vẫn im lặng lắng nghe.
[Đối tượng lần này có tên Rose Kelly]
Một bảng thông báo trong suốt hiện lên..
...ĐỐI TƯỢNG...
_Tên: Rose Kelly_
_Ngày sinh: 7/3 /1880_
_Ngày chết: 24/12/1940_
_Hưởng thọ: 60 tuổi_
_Thân phận:_ Là tiểu thư ở tầng lớp quý tộc nghèo của nước Anh lúc bây giờ_
_Tính cách: Ẩn bên trong vẻ đạo mạo, đoan trang là tính cách độc ác là một kẻ điên cuồng dị giáo không ai biết.
_ Nhiệm vụ lần này: Giúp Rose Kelly hoàn thành nghi thức tín nhiệm tông đồ và có sức mạnh mà cô ta mong muốn.
Đọc xong một loạt thông tin, cô cũng nắm được phần nào công việc mình cần làm.
Thất Nguyệt Y cũng nhanh chóng hỏi lại Bò trắng, dò xét nói:
- Nhiệm vụ trở thành " Tông đồ" này cụ thể là sao!
...
[Ngươi không cần thắc mắc những chuyện đó!]...
Câu trả lời này làm cô có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không làm được gì hơn.
Chậm rãi nhắm mắt lại, " hệ thống" cũng theo đó mà khởi động nhiệm vụ đưa cô đến nới cần đến
Không để ý đằng sau đôi mắt thứ ba của bò trắng đã xuất hiện một nụ cười đầy ranh mãnh.
...----------------...
Lúc mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm trên một căn phòng cũ nát xung quanh toàn mạng nhện giăng đầy.
Cô bắt đầu làm quen cơ thể bằng cách đưa hai đôi bàn tay lên cảnh nhận sự chuyển động của bản thân.
Rất may cho cô giờ không phải là mùa đông, nếu không với căn nhà xập xệ, đầy kẽ hở này chắc chắn chỉ cần có vừa mở mắt sẽ bị chết cóng thì lạnh.
và đây cũng không phải là một căn phòng mà là một cái cát- xét cũ nát.
trong đây không có bất kỳ một thứ gì ngoài một cái bàn cũ bị sứt mẻ cảm giác như có thể đổ bất cứ lúc nào thì chỉ còn cái giường ọp ẹp.
Không biết cô phải cảm thán đến mức nào đâu.
Nhìn hai bàn tay gầy trơ xương, cô cũng hiểu phần nào lý do Rose Kelly chọn theo dị giáo.
" Quả đúng là khi con người bị dồn đến chân tường, thì chỉ cần có ai đó đưa tay ra đón nhận họ đến quỷ họ cũng tin đó là thiên thần."
"Không phân biệt phải trái đúng sai điều con người tin luôn luôn là những điều đúng theo góc nhìn của họ trong từng hoàn cảnh nhất định."
Khó khăn lắm lúc ấy cô mới ròi khỏi căn cát- xét tồn tàn, bước từng bước nhỏ xuống cái cầu thang bé bằng cái lỗ mũi, thì đã bị một cái cán chổi