Không hiểu vì sao khi vừa nghe câu nói của anh mặt cô bỗng đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn không thể nhớ cô đòi anh cưới cô khi nào. Cô đưa mắt nhìn anh đầy nghi ngờ:
\- Chú đang nói giỡn phải không ?
Anh cau mày nhìn cô như thể trách móc câu hỏi nghi ngờ từ cô:
\- Anh nói thật! Em đòi anh cưới em mà giờ không nhớ!
\- Làm gì có!\_ Cô một mực chối.
\- Năm đó em 5 tuổi, chính miệng em nói "Anh đẹp trai ơi, sao này anh cưới em làm cô dâu của anh nha!"\_ Anh lập lại câu nói ngày xưa của cô đầy chân thực.
Dù không thể nhớ ra được chuyện anh vừa nói nhưng thấy anh ghẹo mình như vậy mặt cô càng đỏ. Cô liếc mắt nhìn anh:
\- Chú đừng có bịa chuyện! Ảo tưởng, phi lý, vu khống!
Anh thấy cô như vậy chẳng những không chịu ngừng hành động chọc ghẹo mà còn thêm dầu vào lửa.
\- Vậy đó hả ? Chuyện phi lý mà có thật đó! Em đòi người ta cưới mình rồi giờ chối bỏ! Anh không vu khống mà phải nói là em vô trách nhiệm!
\- Hình như càng ngày chú càng liều mạng! Chú chán sống rồi chứ gì ?
\- Anh mới phải là người nói câu đó! \_ Anh cười híp mắt nhìn cô.
\- Không cãi với chú nữa, ngủ ngon!
Dứt lời cô tắt đèn rồi bật đèn ngủ nằm cuộn tròn trong chăn. Anh nhìn cô mỉm cười, giọng nói ôn nhu tiếp tục câu chuyện.
\- Anh còn nhớ hôm đó là một ngày mưa tầm tã, anh trên đường đi học về, đi ngang qua nhà em thì trời đổ mưa to, anh lại không mang áo mưa...
\- Rồi sao nữa ? \_ Cô đưa đôi mắt to tròn qua khe hở của tấm chăn nhìn anh.
\- Bí bách quá anh đành vào nhà em xin trú mưa một chút. Lúc đó ba em đi làm chưa về. Khi anh ngồi được khoảng 15 thì mẹ em nói có việc gấp phải lên công