Ngày 15 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
- --
Thạch Trình Hạ bị đưa đến con hẻm nhỏ sau cao ốc Quốc tế Vu Thị, nơi rất hiếm người đi lại.
Nhất là sau khi phát sinh chuyện nọ, con hẻm này đã bị phong tỏa.
Những bê bối liên hoàn của Vu Thị bắt nguồn từ chính hẻm nhỏ này.
Tháng 9 năm Hằng lịch thứ 312, anh trai của Vu Thanh Tuyền là Vu Thanh Ba, nguyên là thái tử của Quốc tế Vu Thị đã bị phát trực tiếp vận động tạo sinh mệnh trên mười tám tuổi với một tên...!đàn ông.
Thạch Trình Hạ nhấc tay lên nhìn đồng hồ.
Từ khi khoa học kĩ thuật phát triển, con người ngày càng ỷ lại vào đồ điện tử và AI.
Khởi điểm từ lúc có người phát minh ra nền tảng đồng bộ giờ thì bất cứ khi nào và ở đâu, chỉ cần kích hoạt thiết bị điện tử thì sẽ được đồng bộ thời gian hoàn toàn chính xác.
Bây giờ là 15h27 ngày 15 tháng 10 năm 313, cách Vu Thanh Tuyền nhảy lầu nửa tháng.
"Nghe thấy chứ?"
Trong tai đặt một thiết bị liên lạc truyền đến giọng nói của Giang Viễn, nghe không rõ lắm, mà dù sao cũng là xuyên qua thời không gọi đến.
"Rõ, thưa trưởng quan." Thạch Trình Hạ đáp, âm thanh xẹt xẹt trong tai nghe làm nàng thấy khó chịu.
"Vị trí của cô bây giờ?"
"Số 29 hẻm Hòa Bình, nơi Vu Thanh Ba xảy ra chuyện."
"Thời gian?"
"15h27, không, là 28 phút, ngày 15 tháng 10 năm Hằng lịch thứ 313." Thạch Trình Hạ cau mày, "Trưởng quan, chẳng lẽ không phải thời gian và địa điểm dịch chuyển là do các ông thiết đặt sao?"
"Cảnh sát Thạch, thiết bị này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, nhưng vì sự việc gấp rút, cấp trên cũng bất đắc dĩ thôi." Giang Viễn giải thích, "Về những điều cấm trong lúc thi hành công vụ, tôi xin phép không giải thích nhiều.
Nhiệm vụ lần này của cô là bảo hộ Vu Thanh Tuyền trong tối, một tấc không rời.
Tôi hi vọng cảnh sát Thạch có thể lĩnh hội hết hàm nghĩa của một tấc không rời."
Nếu không phải vì lúc trước Vu Thanh Tuyền nói không cho nàng đi cùng, nàng đâu có lí do gì để rời đi chứ? Ai mà biết được nàng vừa giận dỗi có chút thời gian mà Đại tiểu thư đã bay màu mất rồi? Thạch Trình Hạ cảm thấy có chút không cam lòng, bình thường nàng luôn là người rất tuân thủ luật pháp.
"Thời gian có hạn, mời cô nghe kĩ lời kế tiếp của tôi." Giang Viễn như biết được những tâm tư kia của Thạch Trình Hạ, nhưng giờ ông ta không có thời gian để nghe mấy lời càm ràm: "Giấy tờ và súng của cảnh sát Thạch đựng trong túi nhỏ ở đùi trái cô.
Nhưng mỗi viên đạn đều có mã số, một khi vỏ đạn bị người ngoài phát hiện sẽ gây ra sự khủng hoảng không đáng có."
Để dễ dàng khống chế, hiện tại mỗi một viên đạn sản xuất ra đều mang một mã số ẩn trên nó.
Cho nên, khi sót lại vỏ đạn chắc chắn sẽ bị đưa đi kiểm tra.
Nếu để người ta phát hiện được hai viên đạn cùng mã số, sẽ khiến bên sở cảnh sát trở nên căng thẳng.
Xuyên qua thời không, Thạch Trình Hạ mới chỉ biết được thứ này thông qua tác phẩm khoa học viễn tưởng.
Dù mấy năm gần đây có không ít giáo sư tiến sĩ đưa ra các kiểu lý luận, thậm chí còn có tin tức nói về dịch chuyển vật sống như chuột bạch, song phần lớn là nghiên cứu không chính thức, không có độ tin cậy.
"Cuối cùng, xin cảnh sát Thạch cẩn thận nhớ lại quỹ tích hoạt động của cô trong nửa tháng này, tuyệt đối tránh đụng mặt với bản thân mình ở nơi đây." Giang Viễn dặn dò: "Trong đồng hồ của cô trữ 5 lần phát động chương trình xuyên thời không, khi phát sinh tình huống đặc biệt có thể sử dụng để Ghi đè.
Nhưng vì công năng trước mắt còn chưa hoàn thiện, dịch chuyển thời không còn mang tính ngẫu nhiên, xin hãy sử dụng thận trọng." Giang Viễn tựa như biết cưỡng ép đưa một cô gái đi tham dự kế hoạch một đi không trở lại rất là khốn nạn, nhưng chỉ có Thạch Trình Hạ mới tiếp cận được với Vu Thanh Tuyền.
Đến cùng vẫn là người làm sếp, trước khi cắt liên lạc, ông vẫn bảo đảm: "Chúng tôi sẽ mau chóng nghiên cứu ra chức năng định vị thời không, để cảnh sát Thạch đi lại an toàn.
Trước đó, xin tuyệt đối cẩn thận."
Ngắt liên lạc, Thạch Trình Hạ ngước đầu lên nhìn cao ốc Quốc tế Vu Thị.
Nếu nàng nhớ không lầm thì giờ phút này, "mình" kia đang "giáo dục" đại tiểu thư Vu Thanh Tuyền không nên đi một mình.
Giờ có hai cách, một là thay thế "mình" kia, hai là ẩn trong