23h20, ngày 15 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
- --
Người kì lạ bị Thạch Trình Hạ đặt tay lên vai làm giật mình.
Người kia lăn từ băng ghế đá xuống, đặt mông ngồi bệt dưới đất.
Người kia run rẩy hai vai, cẩn thận quay đầu lại từng tí một, trong miệng lẩm bẩm: "Ma quỷ mau cút đi! Ma quỷ mau cút đi!"
Thấy được Thạch Trình Hạ, người kia mới thở phào, giơ tay lên chỉnh lại vành mũ, chống người đứng dậy, miệng thì lên án: "Nửa đêm rồi còn không ngủ, cô dọa tôi mềm cả chân rồi đấy!"
Thạch Trình Hạ nhanh tay lấy chiếc mũ kia ra, cười nói: "Chẳng phải cậu cũng không ngủ à?"
Mắt người nọ rất sáng, có lẽ là do được ban đêm làm nổi, tuổi không lớn lắm, chốc lát cũng chưa phân rõ được là nam hay nữ.
Nghe thấy lời kia của Thạch Trình Hạ, người kia khẽ hừ một tiếng: "Nghệ thuật không quản ngày đêm!"
"Nghệ thuật dọa người à?" Thạch Trình Hạ cười hỏi.
"Đâu có!" Người kì dị cướp lấy mũ trong tay Thạch Trình Hạ, đội lại lên đầu và nhặt quyển vở dưới đất lên.
Người kia lật một trang ra cho Thạch Trình Hạ xem: "Đây mới là nghệ thuật của tôi!"
Trên vở phác họa một người phụ nữ, người mẫu này Thạch Trình Hạ rất quen, chính là Vu Thanh Tuyền.
Được lắm, đêm hôm không ngủ lại còn cuồng nghệ thuật đến mức nghiện đi nhìn lén vụng trộm trước nhà người khác.
"Tôi đâu có nhìn trộm!" Như nhìn ra được suy nghĩ của Thạch Trình Hạ, người kì dị dậm chân nói.
"Nửa đêm nửa hôm còn núp ở đây nhìn trộm người khác, tôi có thể gọi cảnh sát đến đưa cậu vào đồn ngay đấy." Thạch Trình Hạ nói, lấy ra notebook, cho người kì dị xem lại ảnh mình vừa chụp, "Nhưng nếu cậu nói cho tôi tên và thân phận của cậu, tôi có thể cân nhắc."
Người kia trừng mắt với Thạch Trình Hạ, tức giận nói: "Cô dám chụp tôi, cô xâm phạm quyền chân dung của tôi!"
Trên ảnh chính là hình ảnh ánh mắt tham lam của người kì dị đang nhìn về phía nhà Vu Thanh Tuyền.
"Gần đây nhà họ Vu xảy ra rất nhiều chuyện, cảnh sát rất để ý đến cô ấy.
Cứ cho là tôi xâm phạm quyền chân dung của cậu đi, nhưng nếu tấm hình này rơi vào tay cảnh sát thì cậu cũng phải khổ sở vài ngày đấy."
Người kia siết chặt cuốn vở: "Tôi tên Mộ Dung Tử Anh, là một họa sĩ."
"Đúng là một cái tên hay trong dàn trung nhị mà." Thạch Trình Hạ nói: "Cho nên tại sao cậu lại muốn vẽ Vu Thanh Tuyền?"
"Sao tôi phải bỏ qua thứ đẹp đẽ chứ?" Mộ Dung Tử Anh cả giận nói: "Còn nữa, tên của tôi lấy từ một tựa game có lịch sử hơn mấy trăm năm đấy!"
"À~ Vậy cậu dùng cái tên cổ xưa hay như vậy thì đúng là lãng phí mà." Thạch Trình Hạ nhún vai, "Giờ là 23h40 ngày 15 tháng 10, cậu nửa đêm không ngủ chờ Vu Thanh Tuyền ở chỗ này chính là vì truy đuổi cái đẹp thôi sao?"
"Không được hả?" Mộ Dung Tử Anh cao giọng.
"Được! Rất được luôn." Thạch Trình Hạ lấy ra cuốn sổ nhỏ, viết tên Mộ Dung Tử Anh ở bên trái tên Vu Thanh Tuyền, ghi chú: Họa sĩ, cú đêm, thích rình coi.
"Đã nói tôi không phải kẻ rình rập gì mà!" Thấy mình bị gắn nhãn kì lạ, Mộ Dung Tử Anh giận dữ nói, "Với lại, chẳng phải cô cũng nửa đêm không ngủ đi nhìn nữ thần à?"
Thạch Trình Hạ cười.
Hiện giờ nàng đang điều tra nguy cơ bên cạnh Vu Thanh Tuyền, sao có thể nói chân tướng cho một người xa lạ được.
Ai biết người thoạt nhìn kì lạ này có phải hung thủ hay không chứ? Nếu đã vào được khu nhà cao cấp của nhà họ Vu thì việc tiến vào Quốc tế Vu Thị đâu là vấn đề gì?
"Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy!" Mộ Dung Tử Anh nói: "Tôi là người đàng hoàng, có thân phận hẳn hoi.
Không tin cô cứ thử tra mà xem."
"Được." Thạch Trình Hạ bắt đầu tra tư liệu của Mộ Dung Tử Anh: "Căn cứ theo những gì tư liệu nói, từ tiểu học cậu đã đi theo bước chân của nữ thần nhà cậu, cô ấy đi học ở đâu cậu liền báo danh ở đó.
A, để tôi nhìn qua weibo của cậu đã, một tháng trước cậu còn nộp hồ sơ lí lịch cho