Edit: Julia
Là một người giúp việc, khoảng bốn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, cao cao gầy gầy. Mặc quần áo mộc mạc, cầm cây chổi trong tay đi qua, cũng không chú ý tới Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ở phía sau cửa bán nguyệt.
Bọn họ chú ý tới bà, vì trên khuôn mặt trắng noãn có một vết thương mới.
Người điều tra vụ án, tư duy lúc nào cũng cẩn thận, nhạy bén. Cổ tay của Phó Vĩ có vết bầm, có vết tích tranh chấp. Tuy rằng hiện trường không thể kiểm tra ra có vết máu và DNA của hung thủ, nhưng rất có khả năng đã để lại vết thương ở nơi nào đó trên người hung thủ.
Người giúp việc đó trông có vẻ rất chất phác, quét lá rụng ở trong sân một hồi, rồi đi quét dọn hành lang bên ngoài phòng. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời đứng nhìn từ xa xa.
Đúng lúc này, một cánh cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp, nhưng có khuôn mặt chua ngoa đi ra. Mặc trên người chiếc áo tơ lụa, và quần ống rộng, dáng vẻ rất thướt tha. Giản Dao nhận ra chính là Trương Cúc Phương, em họ ở nhà họ Diêu, từng là diễn viên trong đoàn kịch nói.
“Quét cái đầu bà đó!” Trương Cúc Phương đưa tay đâm vào cái ót của người giúp việc: “Lão nương đang ngủ, bà già đê tiện làm cái gì leng keng, thùng thùng! Bà cố tình không để cho tôi ngủ phải không!”
Người giúp việc cúi thấp đầu.
Trương Cúc Phương vẫn còn chưa hết giận, cầm đồ hốt rác đánh lên mặt người giúp việc.
Giản Dao hơi trợn to hai mắt. Thì ra vết thương trên mặt là bị như vậy. Nhưng Trương Cúc Phương cũng hơi quá đáng đi. Nhưng hiện tại, rõ ràng bọn họ không thể hiện thân, chỉ có thể tiếp tục lẳng lặng nhìn. Trương Cúc Phương mắng một hồi thì đi vào đóng cửa lại. Xa xa nhìn lướt qua, các thiết bị trong phòng chị ta được lắp đặt hết sức tinh xảo, thời thượng, giường lớn sơn màu gỗ, chỗ rẽ sô pha, trên mắc áo làm theo kiểu Âu Châu có treo vài bộ quần áo đàn ông, ở cửa còn để mấy đôi dép lê bằng da.
Lúc này, có một người hầu băng qua đi vào trong sân, cầm trong tay rất nhiều rau. Là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn người giúp việc bị đánh ban nãy, hai người cũng không nói chuyện, dường như đây là chuyện thường ngày. Mặc dù tướng mạo và tuổi tác hai người không giống nhau, nhưng đều giống nhau ở cảm giác trầm lắng, hiền lành.
“Két” một tiếng. Cửa sổ phòng bên cạnh Trương Cúc Phương mở ra, Một người phụ nữ thanh tú có khuôn mặt hơi gầy thò đầu ra, chính là Trần Mai, quản đốc ở nhà hàng – Trần Mai. Bà giống như đang mắng người, hoặc tự lẩm bẩm: “Ba ngày, hai bên lại nghe có tiếng mắng chửi, xong chưa vậy? Có bản lĩnh thì làm chút chuyện cho cái nhà này đi. Không dùng được, vớ vẩn thì đừng nên ồn ào! Bảo đi bưng cơm đến cho tôi, tại sao còn chưa tới? Nói chị, chị có nghe thấy không? Sao người khác sai chị được, tôi sai chị không được?”
Người giúp việc ban nãy bị Trương Cúc Phương đánh, đáp khẽ: “Được.”
Sau đó quay đầu chạy về phía phòng bếp ở ngoài nhà. Ngươc lại, Trương Cúc Phương dường như không dám đối chọi với Trần Mai, chỉ nghe tiếng vang ‘loảng xoảng’ thật lớn, vật gì đó trong phòng chị ta bị ném xuống đất.
Bạc Cận Ngôn nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn, kiêu ngạo, dơ bẩn.”
Giản Dao không lên tiếng, cô ngước mắt nhìn. Trời tối mênh mênh mông mông, cây liễu im ắng rũ xuống. Trong sân cổ xưa này, dường như bốc lên mùi cũ kỹ, mục nát nào đó. So với bên ngoài, giống như hai thế giới.
Chỉ có điều, vẫn có người sống cuộc sống như vậy, không phải sao?
Bên trong sân yên tĩnh trở lại, trời cũng đã tối. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đi qua. Nhà lớn đầu tiên, nghe nói chính là phòng ngủ của Diêu phu nhân danh chính ngôn thuận. Lúc này đèn tắt tối thui, công việc chủ yếu của Minh Lan là quản lý quán bar, lúc này chắc là không có ở nhà. Nhìn xuyên qua cửa sổ, tất cả đồ dùng bên trong đều làm bằng gỗ lim kiểu xưa, thảm trải sàn, bên trong nhà lớn dường như còn hai gian phòng, là một buồng trong thoải mái rộng rãi, mặt sau có một cái sân rộng, hai gian phòng nhỏ dường như dùng để chứa đồ.
Những phòng khác, chính là phòng của Minh Nguyệt và Triệu Hà, ngọn đèn gian phòng sơ sài trong góc sáng trưng, bày mấy chiếc giường cao thấp, có lẽ là phòng của người hầu.
Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao di chuyển vào trong. Làm xong sớm muộn gì cũng bị người khác bắt gặp. Nhưng dường như sân nhỏ này có một không khí hết sức trầm lắng, bọn họ đã dừng gần mười phút nhưng cũng không ai phát hiện.
Cho đến khi bọn họ đi tới hồ cá ở sân sau, nhìn thấy có người giúp việc, người đó đang đứng ở phía sau cây, một người khác là người phụ nữ có dáng người đầy đặn đang đứng ở bên cạnh bà. Chính là một đốc công khác làm việc trong nhà hàng – Triệu Hà.
Gương mặt của Triệu Hà thoạt nhìn hiền lành hơn Trần Mai nhiều, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô ta lại đánh chị? Còn Trần Mai? Phu nhân?”
Người giúp việc cúi đầu nói: “Tứ phu nhân, tôi không sao.”
Triệu Hà thở dài, nói: “Nếu như thực sự không chịu nổi nữa, thì đi đi.”
Người giúp việc im lặng.
Triệu Hà còn nói: “Buổi tối làm xong việc thì đến phòng tôi, chỗ tôi còn ít thuốc trị thương.’
Người giúp việc im lặng một hồi nói: “Vậy sao được…Ngộ nhỡ ông chủ nhìn thấy…”
Triệu Hà nói: “Đêm nay ông chủ không đến phòng tôi, yên tâm, ông ấy sẽ không đánh chị.”
Người giúp việc cúi đầu, đi ra bằng con đường khác. Triệu Hà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, chị ta lui về phía sau một bước, vừa cảnh giác vừa kinh ngạc hỏi: “Các người là ai?”
Bạc Cận Ngôn cười một cái: “Chúng tôi ở tòa nhà phía trước.” Giản Dao vội vàng nói: “Thật ngại quá, chúng tôi là đường, chị cũng là khách trong khách sạn sao?”
Sắc mặt Triệu Hà hơi trì hoãn, chỉ chỉ con đường phía trước nói: “Các người đi nhầm, ở đây không phải là khách sạn, là nhà riêng của chúng tôi. Đi nhanh đi, cửa có chó, khi đi ra nên cẩn thận một chút.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều nói cảm ơn. Triệu Hà vẫn chưa yên tâm, dứt khoát tự mình đưa bọn họ đến cổng, quả nhiên nhìn thấy con chó mực lớn bộ dạng như muốn sủa, nhưng bị Triệu Hà trấn an, chị ta mỉm cười, nhìn bọn họ rời đi.
Khi đó, Phương Thanh đang đứng ở trên lầu hai khách sạn, trong phòng Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm. Một viên điều tra chạy đến bên cạnh hỏi: “Sếp, thật sự để bọn họ tự mình hành động, chúng ta không cần đi trợ giúp sao?”
Phương Thanh đáp: “Không có gì, mấy người đàn
bà, chẳng lẽ bọn họ không giải quyết được sao? Nhìn xem, đã về rồi đấy.”
Viên điều tra lại nói: “Trước đó, những đối tượng mà giáo sư Bạc chỉ định đều kiểm qua dấu vân tay hết rồi, làm xong hết rồi.”
Phương Thanh quay đầu nhìn anh ta.
“Không có cái này phù hợp.”
___
Trời đã tối hẳn, Phương Thanh dẫn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ăn lẩu ở quán nhỏ ven đường.
Rót đầy một ly bia, Phương Thanh liếc nhìn Bạc Cận Ngôn: “Uống một chút?” Bạc Cận Ngôn mất tự nhiên lắc đầu: “Tôi chỉ uống rượu đỏ thôi.”
Phương Thanh lại cười, nói trong tiệm có một tấm bảng rượu đỏ. Kết quả Bạc Cận Ngôn nói: “Tôi quyết định uống nước.”
Phương Thanh: “….”
Giản Dao cười cầm cái ly lên: “Đội trưởng Phương, tôi uống với anh.”
Phương Thanh kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười kiêu ngạo nhàn nhạt.
Rượu qua ba tuần, nồi lẩu nóng hầm hập, mọi người dường như có hào hứng.
Phương Thanh nói: “Nghe nói mấy năm trước, Diêu Viễn Qua có để ý một cô sinh viên đại học, còn tổ chức tiệc rượu trong gia tộc. Nhưng cuối cùng cô bé kia cũng chạy mất!”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo: “Vì sao những người phụ nữ đó lại cam chịu trong một gia đình quái dị, không có tôn nghiêm như thế?”
Phương Thanh cười lạnh nhưng không lên tiếng. Giản Dao biết Bạc Cận Ngôn ở nước ngoài, có một số chuyện không có cách nào hiểu được. Thật ra, trước đây cô xem tư liệu, một người đàn ông có tiền, có địa vị, nuôi rất nhiều phụ nữ ở trong nhà. Không ngờ lại có thật.
Giản Dao nói: “Những người khác cũng chính là tình nhân, tiểu tam, không lộ diện. Vợ lớn cũng không nhịn được. ‘Cái nhà’ bọn họ cũng giống như tấm màn sau cùng bị kéo sạch, công khai chung sống hòa bình. Có lẽ bởi vì ham muốn, Diêu Viễn Qua, người đàn ông có tiền, có quyền, có địa vị, có thể mang đến cho bọn họ những thứ mà một người đàn ông bình thường có phấn đấu cả đời cũng không được. Chọn lọc hai bên, bọn họ lấy thứ bọn họ muốn, Chỉ là, cuộc sống như thế…”
Phương Thanh nói: “Những người dân thường như chúng ta, để ý, cũng không hiểu được.”
Bạc Cận Ngôn bưng ly nước nhựa, nhưng lại kiêu ngạo giống như đang nhấp rượu đỏ, khẽ hớp một miếng, sau đó ngón tay gõ lên bàn một cái, nói: “Diêu Viễn Qua là một người tự cao, kiêu ngạo, là một người đàn ông cực giàu, muốn khống chế và muốn chiếm làm của riêng. Mạnh mẽ, khôn khéo, quyết đoán. Ông ta xem phụ nữ như vật sở hữu của mình, khống chế bọn họ rất nghiêm ngặt nhưng cũng rất thành công.”
“Biến thái!” Phương Thanh mắng: “Trước đây, không phải chúng tôi chưa từng nghe tin đồn. Nhưng Diêu Viễn Qua chỉ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với người vợ lớn, những người phụ nữ khác đều tự nguyện, cho nên cảnh sát muốn giúp bọn họ cũng không được.”
Bạc Cận Ngôn như có điều suy nghĩ: “Những người phụ nữ đó thật sự thích thú, sống bình yên, an ổn với nhau sao?”
Trả lời anh là Giản Dao. Cô lắc đầu nói: “Không, sẽ không đâu. Trên thế giới này thật sự không có người phụ nữ nào đồng ý chia sẻ người đàn ông với người khác. Bọn họ thoạt nhìn sống yên ổn, không có chuyện gì, nhưng trong lòng thế nào cũng có oán hận, đè nén, đau khổ.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu với cô, ánh mắt lộ ra ý cười vô cùng nhạt
Giản Dao chợt khẽ run, nhìn về phía Phương Thanh, anh ta cũng có vẻ mặt suy nghĩ.
Đúng vậy, đau đớn, áp lực, oán hận, tình yêu và ham muốn bất thường. Hơn nữa từ năm nay qua tháng khác, không có cách nào trốn chạy. Ngày hôm nay, bọn họ thấy Trương Cúc Phương, Triệu Hà, Trần Mai còn như vậy. Vẫn chưa nhìn thấy hai chị em Minh Lan đi theo Diêu Viễn Qua thời gian dài.
Trong đầu Giản Dao chợt hiện lên những suy luận trong phác thảo của Bạc Cận Ngôn:
Là người trong vùng, rất quen thuộc với cảnh vật xung quanh.
Có thể đã từng tiếp xúc với Phó Vĩ.
Trong nhà họ Diêu không có máy theo dõi, vụ án xảy ra đêm đó, muốn che mắt người khác để ra vào không phải là một việc khó. Ước chừng bọn họ rất khó có bằng chứng mình không ở hiện trường.
Tinh thần bị kiềm nén đến cực độ, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng đang làm việc trong cuộc sống, không muốn để người khác biết. Chắc chắn có một chuyện nào đó tạo thành ảnh hưởng to lớn với cuộc đời người đó, gây ra áp lực trong thời gian dài.
Có thể là phụ nữ, chỉ cần có đủ sức lực
Không có cách nào tham gia vào công việc có trình độ cao. Trong năm người vợ của Diêu Viễn Qua, một người rảnh rỗi ở nhà, một người nhiều lắm thì quản lý sổ sách, hai người làm đốc công trong nhà hàng, trình độ không cao. Cho dù là vợ cả Minh Lan, nói là bà chủ quán bar, nhưng thay chồng của mình đi làm, lại có một đống đàn em làm việc, việc chân chính bà ta có thể làm, được bao nhiêu?
Nhìn như vậy, bọn họ đều rất phù hợp với sườn bài phác họa. Hơn nữa so với những người điều tra trước đó, càng phù hợp hơn. Hung thủ giết chết Phó Vĩ có thể ẩn núp ở trong đấy? Cô ta và Phó Vĩ, rốt cuộc đã giấu giếm gút mắt gì không muốn cho người khác biết?
Nhưng, phụ nữ nhà họ Diêu với hung án, dường như cách nhau muôn núi nghìn sông?
Phương Thanh nói: “Bây giờ không có bất kì chứng cớ nào, mời bọn họ đến quá tùy tiện. Tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy dấu vân tay của bọn họ, để so sánh trước.”
Truyện convert hay :
Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư