"Lạc Lang" nhìn chằm chằm cô không nói gì. Trong lòng Giản Dao có rất nhiều ngọn lửa thiêu đốt. Đúng vậy, hắn có khuôn mặt, đôi mắt của Lạc Lang. Thế nhưng cách hút thuốc không giống với Lạc Lang, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt. Bức hoạ về sát thủ hồ điệp và sát thủ mặt nạ là khác biệt, như vậy bọn họ không thể nào là cùng một người. Nói chính xác hơn là không thể nào có cùng một...nhân cách. Bạc Cận Ngôn từng đưa ra câu hỏi về sát thủ mặt nạ số ba với Ôn Dung, lúc này nghĩ đến những câu ấy chính là để xác minh điều này. Anh hỏi: Rốt cuộc "hắn" cất giấu bí mật gì? Là thứ gì khiến cho "hắn" nhát gan, điên cuồng đến thế? Tại sao "hắn" đối địch với toàn bộ thế giới, tại sao luôn không tìm thấy bản thân? Rốt cuộc là thứ gì đã giam giữ linh hồn "hắn" trong thời gian dài? Mới khiến hắn đau khổ tìm kiếm rung động, tìm kiếm tình cảm, tìm kiếm bản thân? Bởi vì "hắn" vốn không phải là một người nguyên vẹn, hắn là nhân cách thứ hai của Lạc Lang! Hắn sinh ra không trọn vẹn đấy! Hắn cũng trải qua vụ án diệt môn nhà họ Giản, bị gông xiềng đạo đức ép cho không thở nổi, gặp phải tổn thương tâm lý nghiêm trọng, từ đó trở thành tâm thần biến thái. Hắn gây ra những vụ án kia ở Mỹ, đúng là khoảng thời gian Lạc Lang đi học, làm việc ở Mỹ! Càng có khả năng là người này được sinh ra cũng bởi vì vụ án diệt môn nhà họ Giản. Bởi vì không chịu nổi áp lực tâm lý quá lớn, Lạc Lang phân liệt thành hai nhân cách. Một người trong anh ta mang nặng tất cả gông xiềng đạo đức, còn một người khác thoát khỏi tất cả trói buộc đạo đức, điên cuồng tuỳ tâm trong cuộc sống sát thủ.
Giản Dao bị chấn động bởi suy đoán của mình, nhưng trực giác nói cho cô biết điều này thực sự là chân tướng và xảy ra trên người đàn ông trước mắt này. Cô cũng đồng thời nhận ra nếu người này thực sự là Lạc Lang, vậy thì có lẽ cô vẫn còn đường sống, là sát thủ mặt nạ, hắn hoàn toàn đánh mất lương tri và cảm giác làm người, hắn tuyệt đối không có khả năng buông tha cô.
Giản Dao ngước mắt, nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn nhìn rõ lòng hắn. Còn hắn dĩ nhiên là vô cùng thông minh, như là phát hiện ra điều gì đó, hoặc là cũng không có tính nhẫn nại tiếp tục che giấu. Khoé môi hắn chợt cong lên, mỉm cười: "Không hổ là cô gái Lạc Lang nhung nhớ nửa đời. Mới chỉ có mấy phút đã khám phá ra tôi diễn trò. Cô đúng là thông minh."
Cho dù đã có suy đoán, nhưng nghe chính miệng hắn thừa nhận, Giản Dao vẫn không nhịn được phát run. Cho nên thực sự là hai nhân cách. Nhân cách thứ nhất là sát thủ hồ điệp. Nhân cách thứ hai là sát thủ mặt nạ. Hai nhân cách thay nhau xuất hiện, thậm chí là đối địch với nhau, một nhân cách giết vì điều thiện, một nhân cách phóng túng vì ác. Cho nên Lạc Lang sau khi ngã xuống núi bị thương nặng mãi không chịu xuất hiện, chỉ có sát thủ mặt nạ số một và hai tác chiến. Tất cả mọi chuyện, cả nhân vật nữ chính trong màn "tình yêu đẹp đẽ" do hắn đạo diễn đều đã xác định là Giản Dao. Hắn gẩy tàn thuốc, nghiêm mặt: "Jenny, thật vui khi nhìn thấy cô. Tôi là Derrick."
Giản Dao nói không ra lời. Thực sự là khí chất khác hoàn toàn với Lạc Lang. Derrick đi tới trước mặt cô, hắn cao hơn cô một cái đầu, cúi đầu nhìn cô, sau đó phun ngụm khói lên mặt cô. Giản Dao nhíu mày tránh đi, Derrick như suy nghĩ gì đó, đôi mắt đen như mực, hắn nói: "Thực sự là một cô gái đặc biệt."
Giản Dao lạnh giọng hỏi: "Derrick, Lạc Lang đâu?"
Derrick im lặng một lúc đáp: "Anh ta không phải đã bị cô giết rồi sao? Từ khoảnh khắc cô không chịu tha thứ cho anh ta, anh ta đã chết trong cơ thể này rồi. Chỉ còn một mình tôi thôi."
Trong khoang thuyền vô cùng yên tĩnh. Bởi vì lái rất nhanh, thân thuyền nhấp nhô trên sóng nước. Ngọn đèn lặng lẽ chiếu vào hai người. Derrick quay mặt đi, từ từ nhả khói. Giản Dao ngồi bên giường, ngón tay ấn vào gỗ ở mép giường. Một nghi kị chôn giấu thật lâu đột nhiên như tia chớp xẹt qua trong đầu Giản Dao, cô hỏi: "Trước khi xảy ra vụ án cosplay, tôi nhận được một tin nhắn bảo tôi tuyệt đối không được đến khu hoạt hình. Tin nhắn kia là Lạc Lang gửi tới sao?"
"Ừ." Derrick ngậm thuốc đáp, "Anh ta phát hiện ra chuyện, nhưng cũng không rõ lắm."
Giản Dao im lặng một lúc, hỏi tiếp: "Derrick, anh muốn thứ gì từ chỗ tôi?"
Derrik gẩy tàn thuốc, nhìn chằm chằm về phía cửa khoang, đáp:
"Tôi muốn thay thế anh ta sống với cô." Hắn kéo một tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay khẽ vuốt ve, "Jenny, tôi muốn cô. Cô gái cả sát thủ hồ điệp và thần thám đều yêu, nghĩ lại ngay cả tôi cũng bị mê muội. Tôi không chống cự được.”
Giản Dao không nhúc nhích, cũng không lập tức rút tay ra, bởi vì cô biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn dưới đèn, quật cường, góc cạnh, thâm trầm thuộc về đàn ông, cùng là một khuôn mặt với Lạc Lang, nhưng có thể khẽ mím môi, có thêm chút tuỳ hứng. Hắn đứng lên: “Cô ngủ một giấc đi, đến nơi tôi gọi cô.” Hắn đi đến cạnh cửa khoang, lại dừng bước, “Tôi sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không thua bất cứ người đàn ông nào.” Hắn khoá cửa khoang lại.
Bạc Cận Ngôn đứng bên bến tàu.
Mưa to như trút nước xối vào toàn thân anh, nhưng anh vẫn đứng yên, như một gốc cây đen lẻ loi trơ trọi. Đôi mắt trong trẻo chìm trong bóng tối, nhìn chằm chằm về hướng núi nổ tung. Trước mắt là thế giới hỗn loạn. Rất nhiều người từ thị trấn lao tới, có cảnh sát, có dân thường, cũng có cả tội phạm. Cảnh sát bắt xong tội phạm, bảo vệ người dân. Tất cả đều đang trốn khỏi nơi sắp sụp đổ này. Đôi mắt của anh thậm chí có thể thấy được xa xa trên núi có dã thú giống như nước lũ, cuồn cuộn đổ xuống, nuốt chửng tất cả nhà cửa và cây cối. Còn phía sau anh, thuyền cảnh sát cũng đã đến, đầy khắp bến tàu. Có thuyền đang rời đi, bắt giữ thủ lĩnh tội phạm, hoặc là vận chuyển người dân bị thương đến bệnh viện gần đây, càng thêm nhiều người đang lên thuyền. Anh đang đứng giữa ranh giới thuỷ bộ, phải đưa ra lựa chọn. Đêm tối mênh mông, biển người như thuỷ triều bắt đầu khởi động. Có lẽ anh nên quay lại núi, đi đến từng nơi tìm kiếm Giản Dao, hay là xoay người đi theo đường thuỷ đây? Bạc Cận Ngôn nhắm mắt lại, gạt bỏ tất cả tạp niệm và cảm xúc quay cuồng trong đầu, chỉ còn hiện lên mỗi hình dáng tên sát thủ và cả Giản Dao. Hắn cũng không ẩn núp trong Phật Thủ. Một năm nay hắn tất nhiên là còn đóng vai nhân vật khác. Một tay hắn bày ra vụ án ở Mỹ và Phó Tử Ngộ. Hắn khát vọng tình yêu tuyệt vọng, mãnh liệt mà chân thành. Hắn hoặc là đồng bọn của hắn diễn lại một đoạn tình yêu và cuộc đời xa xứ, sinh ly tử biệt.
Ngay cả Ôn Dung và Khâu Tự Cẩm đều là như thế. Hiện tại tất cả mọi người chết rồi, tất cả súng ống đạn dược của Phật Thủ được hắn mang đến một nơi chưa từng xảy ra đất lở, lại để cho tai nạn trong lời tiên đoán kia xảy ra, phá huỷ toàn bộ tổ chức Phật Thủ, thậm chí là huỷ diệt cả toàn thành này. Sau đó hiện tại hắn đang ở...
Bạc Cận Ngôn mở to mắt. Không, hiện tại hắn sẽ không ở đây, Giản Dao cũng sẽ không. Hắn sẽ không để cho Giản Dao chết ở nơi hỗn loạn không người biết. Như vậy không có bất kì ý nghĩa nào, cũng không mang đến bất kì khoái cảm gì. Hắn sẽ mang cô ấy đi. Tưởng tượng một chút, khi vụ nổ xảy ra, cả bầu trời đều bị nhuộm đỏ như máu. Rối loạn, tiếng kêu than trời dậy đất, chỉ có hắn mang theo cô rời đi. Khi thuyền quay đầu, tất cả mọi chuyện đã thành phông cảnh, tạo thành một đoạn tình yêu tươi đẹp chân chính. Một tình yêu tươi đẹp cô độc, lênh đênh, đối nghịch với toàn thế giới, hôm nay mở ra. Hắn không chống lại được, chính hắn sẽ trở thành nhân vật nam chính trong câu chuyện này, Giản Dao trở thành vật thay thế mới. Còn hắn cũng nhân cơ hội này chạy trốn, giảo hoạt lại cuồng vọng. Tất cả bến tàu đã bị cảnh sát khống chế, nhưng phía sau hoặc là trong núi tất nhiên là có che giấu đường thuỷ để cho hắn dùng thuyền chạy trốn, chỉ còn cách hỏi cư dân địa phương, nhất định sẽ tìm được. Trong lồng ngực Bạc Cận Ngôn mơ hồ đau đớn, quay người nói với nhân viên chỉ huy cảnh sát vũ trang: “Lập tức điều cho tôi một chiếc thuyền! Tôi phải đi cứu vợ mình!”