Đội trưởng Phương, có tình hình mới!” Một nhân viên điều tra chạy đến trước mặt Phương Thanh.
Phương Thanh còn đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện Minh Nguyệt phát điên, cũng từ trong nhà tù nhà họ Diêu lấy được một lượng lớn chứng cứ, vội vàng xoay người.
“Nói đi!”
Trước đó không phải có người từng nhắc tới, khi học đại học Phó Vĩ từng yêu đương qua mạng với một cô gái. Sau đó cô gái mất liên lạc với anh ta thì coi như chấm dứt. Bởi vì trên QQ của Phó Vĩ không tìm được cô gái kia, đã xóa đi mất rồi, cho nên cần phải mất một thời gian tìm kiếm. Sau đó khi điều tra vụ án chúng ta không chú ý đến chuyện này.”
Phương Thanh ngước mắt lên nhìn cậu ta.
“Hôm nay cảnh sát Bắc Kinh đã gửi tin đến điều tra ra cô gái kia là ai.”
“Là Đông Sinh.” Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao ngồi trên đê bên bờ sông với anh, trong lòng dậy sóng.
“Sao anh biết?”
Bạc Cận Ngôn nhìn ra xa đáp: “Trong lời khai của bạn đại học của Phó Vĩ từng nhắc tới khi đó cậu ta từng yêu đương với một cô gái trên mạng, sau đó mất liên lạc. Lúc ấy khi điều tra tư liệu của Phó Vĩ không có chỗ nào khác thường, chỉ trừ mỗi chỗ này.”
“Vậy thì sao?”
“Trong lời khai của lễ tân khách sạn nhà họ Diêu có nhắc tới Phó Vĩ từng đến gần cô ta, hơn nữa còn để lại số QQ. Lúc ấy có nhân viên phục vụ và bác gái quét rác ở bên cạnh nghe thấy. Hai ngày trước, anh đến khách sạn tìm nhân viên điều tra, ngày đó người chịu trách nhiệm quét dọn đúng là Đồng Mẫn.”
Trong lòng Giản Dao kích động vì cuối cùng đã biết rõ toàn bộ chân tướng, không biết là thoải mái hay là bi thương.
Cho nên Đồng Mẫn luôn ẩn núp ở nhà họ Diêu điều tra, trong lúc vô tình nghe được số QQ của Phó Vĩ, chắc chắn trước khi con gái chị ta mất tích thì chị ta đã biết được số QQ của cậu trai trên mạng. Vì thế đêm đó trong cơn mưa to, chờ Phó Vĩ. Còn chị ta mặc đồng phục của nhân viên khách sạn, Phó Vĩ nhìn thấy, nhận ra chị ta, lúc ấy kinh ngạc, cho nên dừng lại trên đường, bởi vì mới từ quán bar trở về, uống rượu say, chống tay lên tường để lại dấu vân tay.
Đêm đó Đồng Mẫn có chất vấn Phó Vĩ về chuyện của Đông Sinh hay không thì không ai biết, nhưng kết cục cuối cùng là chị ta đã ra tay giết cậu trai có lẽ từng đùa giỡn con gái mình.
Còn Đồng Mẫn rốt cuộc làm thế nào tìm được nhà họ Diêu, mấy năm nay rốt cuộc chị ta điều tra được bao nhiêu, tại sao hiện tại mới ra tay thì chỉ còn là ẩn số.
“Chúng ta đi chèo thuyền đi.” Giản Dao đứng lên nói.
Bạc Cận Ngôn nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mặt trời lơ lửng trên mặt sông, mấy chiếc thuyền độc mộc dịch chuyển. Vốn định nói hoạt động nhàm chán như vậy chả thú vị tí nào, nhưng chạm vào khuôn mặt dịu dàng bình lặng của cô, còn vừa rồi cô ở trong điện thoại, cúi đầu nói một câu kia: em muốn ở riêng bên anh một lúc… Anh im miệng, lấy tiền mặt từ trong ví ra.
Khí hậu thành cổ ôn hòa, thuyền nhỏ chạy trên mặt sông, lại có gió khẽ thổi tới. Người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền, khua mái chèo. Hai người ngồi trong khoang thuyền, Giản Dao nhìn dáng vẻ của Bạc Cận Ngôn. Một cánh tay anh đặt lên cửa sổ, đôi mắt ánh màu nước sông, không biết là đang nhàm chán hay chuyên tâm.
Bọn họ ở lại thành cổ cũng đã đủ lâu rồi, vụ án này cũng sắp kết thúc. Ngày mai bọn họ quay về Bắc Kinh.
Giống như những năm gần đây, mỗi vụ án bọn họ trải qua, quá nhiều máu tươi, quá nhiều chấn động, nhưng bọn họ sẽ vẫn tiến về phía trước, không dừng lại vì bất cứ điều gì.
Vụ án ở thành cổ này cũng giống như con thuyền nhỏ cách bờ, cách bọn họ càng ngày càng xa.
“Này.” Giản Dao nói, “Anh còn nhớ một chuyện quan trọng cũng từng xảy ra trên thuyền không?”
Bạc Cận Ngôn suy nghĩ: “Em nói…”
Giản Dao mỉm cười.
Ai ngờ sắc mặt của anh đã trở nên bình tĩnh: “Khi anh còn là sinh viên ở đại học Maryland, theo FBI ngồi thuyền đuổi bắt một gã sát thủ liên hoàn. Cuối cùng chỉ tìm được một con thuyền chìm. Tên sát thủ và nạn nhân cuối cùng đi theo gã gặp phải tai nạn trên biển, không tìm được thi thể. Đây cũng là vụ án duy nhất trong tay anh đến nay còn chưa được giải quyết.”
Giản Dao: “…”
Rõ ràng cô không nói về vụ án, tại sao trong hoàn cảnh trời trong nắng ấm tốt đẹp thế này, anh cứ nghĩ đến án mạng chứ?
Ai ngờ anh nói tiếp: “Nạn nhân kia là tình cảm chân thành duy nhất kiếp này của Phó Tử Ngộ, cũng là vị hôn thê của cậu ấy Hàn Vũ Mông.”
Giản Dao sững sờ, là vụ án kia.
Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc như trước, Giản Dao khẽ cầm tay anh, hai người im lặng nhìn nhau một lát, anh nhìn người chèo thuyền ở đầu thuyền, kéo rèm xuống, ôm cô lên đùi, cúi đầu hôn. Hai người đều cười, môi với răng gắn bó với nhau, nhắm
mắt lại cười.
Hôn một trận điên đảo, Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên hơi ảo não: “À, em nói chính là chuyện kia…” Giản Dao kéo áo anh, ý bảo tiếp tục hôn, bảo anh không cần để ý.
Đúng vậy, em nói chính là nụ hôn đầu tiên của chúng ta đó.
Vẫn là hai năm trước.
Cô thầm mến anh, nhưng anh lại không nghĩ đến chuyện đó. Chờ khi cô mệt mỏi đến độ sắp từ bỏ thì không hiểu sao anh lại đột nhiên mãnh liệt theo đuổi cô. Dùng câu nói sau này của Phó Tử Ngộ: Hôm đó đầu Bạc Cận Ngôn như bị người ta đập một cái, đập được ra hóoc môn.
Nụ hôn đầu tiên chính là ở trên con thuyền bên biển ở Bắc Kinh. Đến nay Giản Dao vẫn còn nhớ rỡ, đêm đó bộ dáng của anh giống như một đứa trẻ cuối cùng được ăn kẹo, hỏi: Chẳng lẽ em không thích anh hôn em sao?
Sau đó hôn cả một đêm cho đến khi môi hai người sưng đỏ.
Trái tim của anh rộng lớn, chỉ cần buông lỏng sẽ rơi ở chân trời.
Trong lòng anh chưa nhiều vụ án như vậy, nhiều nạn nhân như vậy. Không sao, chỉ cần cô ở trong góc im lặng nhất làm bạn với anh là được rồi.
Cùng lúc đó, bạn tốt Phó Tử Ngộ của bọn họ đang một mình ngồi trong nhà ở Bắc Kinh, nhìn mặt trời vừa mọc, ánh mặt trời rực rỡ.
“Hắt xì…” Anh xoa mũi, ai đang nhắc đến anh hay là đang mắng anh vậy?
Bên cạnh anh chỉ có mỗi Bạc Cận Ngôn ấu trĩ như vậy. Bạc ba tuổi tám phần là mấy ngày hôm trước bị anh cười nhạo đang mách lẻo với Giản Dao rồi.
Khẽ cười, lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân hơi cô đơn, hình như đã hơn một năm anh không hẹn hò. Lúc trẻ còn có thể chơi đùa một chút, hiện tại đã sắp ba mươi, lại dần dần không còn muốn chơi đùa nữa.
Bầu trời có nhiều đám mây như vậy, trên mặt đất có nhiều ánh sáng như vậy.
Là ai, đang nhìn anh đây?
Vũ Mông, cô gái nhỏ của anh.
Trong biển rộng có lạnh không?
Anh lại nhớ cô rồi.
Từ lúc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi, vụ án của nhà họ Diêu kết thúc, thành cổ dường như trở lại sự yên bình.
Trong cục cảnh sát cũng trở lại bầu không khí nhàn nhã nhởn nhơ, nhóm cảnh sát đội hình sự lại nhàn rỗi, nhiều lắm là đi giúp nhân dân bắt kẻ trộm, quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy. Trời cao ngày dài, lại là một khoảng thời gian an nhàn.
Trưa hôm nay, Phương Thanh vẫn ở trong văn phòng, đeo tai nghe xem cảnh cut của diễn viên nữ trong phim. Bên cạnh có người cười nhạo: “Đội trưởng Phương, anh cũng hâm mộ cuồng nhiệt thật đấy. Chậc chậc, Kim Hiểu Triết này xinh thật, có khí chất.”
Phương Thanh không muốn giải thích với bọn họ. Bọn họ biết cái gì chứ.
Xem suốt cả buổi trưa, tâm trạng vừa kích động vừa mờ mịt. Nhân lúc còn mấy phút nữa đến giờ làm, anh ta ra ngoài ban công hút thuốc.
“Đội trưởng Phương, có người gửi tài liệu cho anh.” Một cảnh sát chạy tới.
Phương Thanh ngậm điếu thuốc, mở túi tài liệu ra, rút ra xem. Một lát sát, lại cẩn thận thả tài liệu vào, ngẩng đầu nhìn vầng mây và ánh sáng phía xa.
Lặng lẽ ngẩn người một lúc, anh ta lấy di động ra gọi điện thoại cho người phụ nữ kia.
“A lô?”
“Chuyện gì?” Giọng nói của cô lãnh đạm, không nghe ra là hoan nghênh hay chán ghét.
“Em nói xem… nếu anh đến Bắc Kinh làm việc thì sao?” Phương Thanh hỏi.
Kim Hiểu Triết im lặng một lúc, mới nói: “Anh nghĩ kĩ rồi chứ?”
Phương Thanh cầm phong bì chứa tài liệu phê chuẩn đổi nơi công tác, im lặng một lúc, chậm chạp đáp: “Không, vẫn còn đang cân nhắc.”
Hai người im lặng một lát, không ai lên tiếng. Bên chỗ cô có tiếng nhạc và tiếng người, có lẽ là đang tham gia hoạt động gì đó.
“Em có một người bạn mở công ty, cần tuyển quản lý bảo vệ. Mấy ngày trước nhờ em tìm người giúp, nếu anh bằng lòng có thể thử xem, nhưng không thể bảo đảm anh sẽ qua được phỏng vấn. Bao ăn bao ở, tiền lương 1 vạn.” Kim Hiểu Triết thản nhiên nói.
Phương Thanh hơi ngớ ra, đột nhiên bật cười, đáp: “Đừng có nghĩ đến chuyện đó, lão tử không thèm làm quản lý bảo vệ.”