Buổi tối không bị tắc đường, Giản Dao và Lý Huân Nhiên ngồi xe một tiếng đồng hồ là về tới khu chung cư.
Bởi vì Lý Huân nhiên muốn đi quán bar trong thành phố nên hai người định về nhà tắm rửa xong rồi lại ra ngoài. Về phần Bạc Cận Ngôn... Giản Dao
nghĩ, lát nữa anh lên nhà, cô nói rõ tình hình với anh là được.
Trên thực tế, một ngày không gặp anh, cô cũng thấy hơi nhơ nhớ.
Tuy nhiên, Lý Huân Nhiên không dễ dàng tha cho Giản Dao.
Anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi và áo may ô trắng,
để lộ thân hình cao lớn và cân đối với bờ vai rộng eo thon. Anh nhận
khăn mặt từ Giản Dao, ngồi tựa vào ghế sofa, vừa lau đầu vừa nói: “Em
mau khai đi, em và giáo sư Bạc phát triển đến đâu rồi? Liệu năm nay có
mời anh uống rượu mừng không đấy?”
Giản Dao đỏ mặt.
Cô và Lý Huân Nhiên quen nhau bao nhiêu năm, thân thiết chẳng khác nào
anh em ruột thịt. Dù mấy năm nay mỗi người một nơi, gần ít xa nhiều,
nhưng Giản Dao biết, tình cảm này sẽ không thay đổi, Lý Huân Nhiên cũng
không thay đổi.
Vì vậy cô không giấu giếm anh, chỉ thẹn thùng mở miệng: “Chẳng có triển vọng gì cả. Trong lòng anh ấy chỉ biết mỗi công việc.”
Lý Huân Nhiên dừng động tác lau đầu, quay sang nhìn Giản Dao. Giản Dao yên lặng đối mắt anh.
Khóe mắt Lý Huân Nhiên ẩn hiện ý cười, anh giơ tay vuốt tóc cô: “Anh có dự cảm, em và anh ta sẽ rất hạnh phúc.”
Lý Huân Nhiên hiếm có dịp nói chuyện nghiêm túc như vậy, trong lòng Giản Dao rất cảm động, cô cười: “Mong suy nghĩ của anh sẽ trở thành sự
thật.”
Hai người tán gẫu một lúc. Giản Dao kể với Lý Huân Nhiên về sự rung
động, ngọt ngào, mệt mỏi của cô và sự bất lực khi mãi vẫn không thấy tâm ý của Bạc Cận Ngôn.
Giản Dao cũng hỏi đến vấn đề tình cảm hiện thời của Lý Huân Nhiên, anh
chỉ cười cười: “Anh còn lâu. Làm nghề cảnh sát hình sự muốn tìm bạn gái
như em không phải dễ dàng.”
Giản Dao phì cười: “Anh đừng nói vậy mà.”
Trò chuyện một lúc, Lý Huân Nhiên cũng coi như hiểu biết sâu hơn về thế
giới tình cảm của Giản Dao. Anh đặt tay lên vai cô: “Anh không biết
trong lòng anh ta có em hay không? Nhưng vụ này cũng dễ giải quyết. Lát
nữa anh ta đến đây, chúng ta kẻ tung người hứng, kích thích anh ta một
phát. Đàn ông thường không chịu nổi sự kích thích, hơn nữa là loại người tự phụ như giáo sư Bạc.”
Không ngờ Giản Dao lắc đầu: “Thôi khỏi.”
Cô hiểu dụng ý của Lý Huân Nhiên. Khiến Bạc Cận Ngôn “ăn giấm”, không biết chừng có thể ép anh đối diện với tình cảm của mình.
Tất nhiên, cũng có khả năng việc làm này sẽ thất bại thảm hại, cô và Bạc Cận Ngôn chấm dứt từ đây.
Nhưng điều này không phải quan trọng nhất. Quan trọng là cô không muốn
kích thích anh, không muốn ép buộc anh, càng không muốn xảy ra sự hiểu
nhầm “cẩu huyết”. Cô cũng không muốn khiến anh buồn bực và không thoải
mái.
Cô chỉ muốn cùng Bạc Cận Ngôn phát triển một cách tự nhiên, dù chậm một chút, cô cũng có thể chờ đợi.
Bắt gặp vẻ mặt của Giản Dao, Lý Huân Nhiên biết cô đang nghĩ gì. Anh thở dài: “Sao em có thể dịu dàng với anh ta đến thế?”
***
Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang ngồi ở phòng khách, tay cầm bó hoa lan hồ điệp chờ đợi.
Ngoài cửa sổ đêm tối tĩnh mịch, ánh sao lưa thưa dường như cũng trở nên
thuận mắt hơn mọi ngày. Bạc Cận Ngôn ngồi một lúc, thấy con “Trầm Mặc”
từ dưới gầm ghế sofa bò chậm chạp qua chỗ anh. Mai rùa lấp lánh dưới ánh đèn.
Bạc Cận Ngôn nhướng mày: “Lại đây!”
Đợi Trầm Mặc bò đến chân, Bạc Cận Ngôn cúi đầu quan sát bó hoa phong lan đồ điệp trong tay. Anh rút một cành hoa đẹp nhất, rồi ném bó hoa còn
lại xuống ghế sofa.
Bạc Cận Ngôn đặt cành hoa lên lưng Trầm Mặc, dùng sợi dây nhỏ buộc chặt.
“Bò đi cho tao xem nào.”
Trầm Mặc lại bò từ từ, cành lan hồ điệp trên lưng nó đung đưa.
Bạc Cận Ngôn mỉm cười hài lòng. Người Trung Quốc có câu nói: “Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ”.
Hôm nay anh bày tỏ tình cảm với một cô gái, có thể dùng đến Trầm Mặc, coi như nó sống không uổng phí cuộc đời này.
Bạc Cận Ngôn nhấc Trầm Mặc khỏi mặt đất, đứng dậy đi ra cửa.
Ngoài hành lang bật đèn sáng trưng. Đây là lần thứ hai Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa nhà Giản Dao trong ngày hôm nay, còn Trầm Mặc cõng cành lan
hồ điệp, nằm cách cửa ra vào không xa.
Bạc Cận Ngôn tính, khi Giản Dao mở cửa, anh sẽ cúi đầu hôn cô. Sau đó,
Trầm Mặc đưa bông hoa đến nơi, anh sẽ tặng hoa cho người phụ nữ anh
thích.
Kế hoạch rất tuyệt, rất hoàn hảo.
“Ding dong...ding dong...”
Bạc Cận Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, chống tay lên mép cửa, yên lặng chờ đợi cô gái
sẽ xuất hiện sau cánh cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra. Một người đàn ông chỉ mặc áo may ô và quần đùi, để lộ thân hình rắn chắc đứng trước mặt Bạc Cận Ngôn.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn tối sầm trong nháy mắt.
Tuy Giản Dao đã tuyên bố không cần sự “giúp đỡ” của Lý Huân Nhiên. Nhưng Lý Huân Nhiên đương nhiên không nghe lời Giản Dao. Anh bình tĩnh mở
miệng: “Giáo sư Bạc, lâu rồi không gặp. Dao Dao đang tắm, anh vào nhà
trước đi.”
Dao Dao?
Ai cho phép người đàn ông này ăn mặc kiểu đó, gọi tên cô thân thiết như vậy?
Bạc Cận Ngôn lạnh lùng đảo mắt qua Lý Huân Nhiên, sải bước dài đi vào nhà.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh. Ngoài hành lang lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hành lang vẫn bật đèn sáng, không một bóng người. Chỉ có con rùa mang cành hoa lan hồ điệp trên lưng nằm im một chỗ.
Tuy gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng Trầm Mặc đã bị Bạc Cận Ngôn lãng quên.
Một lúc sau, Trầm Mặc chậm chạp bò về một góc tường tối om. Nó vừa bò
đến chân tường, hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Trầm Mặc lập tức rụt đầu vào mai rùa, nằm bất động.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi
và quần âu phẳng phiu, đi giày da đen, từ dưới cầu thang chầm chậm đi
lên.
Người đàn ông đi đến bên Trầm Mặc, đột nhiên cười khẽ một tiếng. Sau đó
hắn cúi xuống, rút cành hoa lan hồ điệp trên lưng con rùa.
Cánh hoa màu đỏ tím mềm mại lung linh dưới ánh đèn. Người đàn ông đặt bông hoa vào lòng bàn tay.
Hắn đeo găng tay cao su mỏng màu xanh nhạt. Ngón tay dài nhẹ nhàng vò
nát cả bông hoa. Sau đó, hắn vung tay, ném tất cả vào thùng rác ở bên
cạnh.
Cuối cùng, hắn quay người, cúi đầu nhìn con rùa nằm ngay dưới chân. Hắn không do dự, giơ chân đá con rùa ra xa.
Người đàn ông hát lẩm nhẩm, nhanh chóng khuất dạng dưới cầu thang tăm tối.
***
Trong nhà Giản Dao.
Khi Giản Dao tắm xong đi ra ngoài, cô liền nhìn thấy Lý Huân Nhiên đứng
bên cửa sổ cười cười. Còn ở ghế sofa xuất hiện một thân hình đàn ông cao lớn mặc comple chỉnh tề.
Giản Dao hơi ngây ra. Tuy cô biết Bạc Cận Ngôn thường mặc comple nhưng
chỉ trừ khi tham gia hoạt động chính thức, buổi tối ở nhà anh rất hiếm
khi diện comple. Hơn nữa, hôm nay thời tiết tương đối nóng.
Bộ dạng của anh bây giờ rất trang trọng và nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn cô chăm chú.
“Có việc gì sao? Em và Lý Huân Nhiên định đi ra ngoài bây giờ. Anh muốn
nói với em điều gì? Vấn đề liên quan đến vụ án phải không?”
Bạc Cận Ngôn im lặng, ngắm nhìn Giản Dao trong bộ váy dài thanh lịch,
mái tóc ướt xõa xuống bờ vai. Lý Huân Nhiên ở bên cạnh không rời mắt
khỏi anh.
Bạc Cận Ngôn cũng có chút ấn tượng về Lý Huân Nhiên. Đó là người cảnh
sát hình sự có tư chất tạm ổn. Anh ta hình như còn là bạn thân của Giản
Dao. Bây giờ xem ra quan hệ giữa anh ta và Giản Dao không phải thân
thiết bình thường. Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua cơ thể rắn chắc của Lý Huân
Nhiên. Bằng không, Giản Dao làm sao có thể để một người đàn ông ăn mặc
mát mẻ như vậy ở nhà cô?
Hừ...
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu. Anh liếc qua Lý Huân Nhiên, ánh mắt hết sức lạnh nhạt. Sau đó anh quay sang Giản Dao, cất giọng trầm thấp: “Bạn của Dao
Dao cũng là bạn của tôi. Tối nay tôi có thể đi cùng hai người.”