Trước khi đến gặp Tommy, Giản Dao đã từng hỏi Bạc Cận Ngôn:
“Anh cho rằng ‘hắn’ là loại người như thế nào?”
Bạc Cận Ngôn trả lời: “Giảo hoạt, tàn nhẫn, điên cuồng, yêu
thích chém giết, hơn nữa cách thức đa dạng.”
Giản Dao ngẫm nghĩ: “Có thể nào lý giải như thế này không?
Tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số một tinh thông về ‘đạo’ giết người,
còn tên số hai Tommy sở trường về ‘thuật’ giết người?”
Lúc đấy Bạc Cận Ngôn nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Tại
sao em lại muốn đề cao bọn đó? Trên thực tế, chúng chỉ là một kẻ có chứng bệnh
thần kinh vọng tưởng, và một kẻ có chứng bệnh thần kinh giống như chó điên.”
Dưới ánh đèn sáng chói của phòng thăm tù, Bạc Cận Ngôn quần
áo chỉnh tề cùng với Tommy mặc áo tù nhân tay chân bị xích, yên lặng ngồi đối
diện nhau.
Sau khi Tommy đề ra yêu cầu quá đáng đó, những người khác
không tự chủ liếc nhìn sang Giản Dao. Giản Dao đang nhìn xuyên qua lớp kính thủy
tinh, yên lặng nhìn chăm chú Bạc Cận Ngôn. Sự bình tĩnh của cô gái Trung Quốc
nhỏ bé này, khiến những nhân viên người Mỹ có chút bất ngờ, dù sao cũng là đối
mặt với một tên sát nhân nổi tiếng. Nhưng lý do Giản Dao vẫn bình tĩnh như thường
rất đơn giản, có Bạc Cận Ngôn ở đây, anh sẽ đưa ra phán đoán hợp lý nhất.
Hơn nữa, cho dù phải đối diện trực tiếp với Tommy, thì có
làm sao đâu?
Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Bạc Cận Ngôn đẩy ghế đứng
dậy, chỉnh lại áo vest, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng như ngọc.
“Rất vui được nói chuyện với mày. Tạm biệt.”
Anh cũng không thèm nhìn Tommy thêm lần nào nữa, cầm lấy túi
hồ sơ trên bàn, quay người đi về phía cửa sắt, bước chân anh vững vàng không
chút chần chừ.
Phía bên kia cửa kính, mọi người đều trầm mặc không nói lời
nào.
Ánh mắt Tommy nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước, giống
như không nhìn thấy anh đang rời đi.
‘Đinh’ một tiếng, cửa sắt mở ra, giám ngục đi vào: “Kết thúc
rồi?”
Bạc Cận Ngôn: “Đương nhiên.” Nghiêng người không chút do dự
bước ra...
“Ok, ok!”
Ở giây cuối cùng, Tommy đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh,
trên mặt hiện lên ý cười: “Simon, mày chẳng có giây phút nào dễ thương cả. Chỉ
là nói giỡn thôi mà.”
Bạc Cận Ngôn dừng bước một chút, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đừng
có khiêu chiến sự nhẫn nại của tao. Lẽ nào mày quên là bản thân mày chưa bao giờ
thành công sao?”
Tommy vẫn cười như cũ. Nhưng trong đôi mắt lam nhạt, lại dường
như lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
Lòng Giản Dao rung lên lần nữa.
Lại là quá khứ. Trong nửa năm của quá khứ đó, Bạc Cận Ngôn
và Tommy, còn có ‘hắn’ đang ẩn náu trong bóng tối, rốt cuộc đã đấu đá sống chết
đến mức nào?
Bạc Cận Ngôn đưa túi hồ sơ trong tay cho hắn, thong thả quay
trở về bàn ngồi xuống.
Phía bên này cửa kính, mọi người đều thở phào một hơi. Một
thám tử FBI nói: “Thực tế lúc trước, chúng tôi muốn thám thính tin tức từ
Tommy. Nhưng hiện giờ xem ra, việc Tommy muốn biết tình trạng gần đây của số một,
còn bức thiết hơn cả chúng ta. Simon rất táo bạo nắm bắt được tâm lý này của hắn.”
Giản Dao ngắm gương mặt thản nhiên như không của Bạc Cận
Ngôn, cũng hơi mỉm cười.
Bất kể là nói về cứng rắn cuồng vọng, hay là tâm tư rộng mở,
ai có thể so bì được với anh?
Thứ đầu tiên Bạc Cận Ngôn đưa cho Tommy xem, là tư liệu liên
quan đến vụ án ‘Cỗ máy giết người’.
Tommy cầm lấy từng bức ảnh thi thể cắt rời, trên gương mặt
trắng trẻo lại hiện lên nụ cười lần nữa.
“Thô thiển.” Hắn bình luận.
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc nhìn thấy bức ảnh chụp mấy con số viết bằng máu, ánh mắt
hắn hơi khựng lại, không lên tiếng.
Bạc Cận Ngôn thu hết mọi biểu cảm của hắn vào mắt, hỏi: “Đã
từng thấy loại mật mã này chưa?”
Tommy mỉm cười, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm bức ảnh: “Người
đó rất thích chơi với những con số, rất đa dạng, tao nhất thời không nhớ rõ.”
Hắn đáp rất hàm hồ, Bạc Cận Ngôn lại giải thích rõ ràng:
“Đáp án là một tổ hợp chữ. Mà những con số này, lần lượt là các tổ hợp chữ của
bình phương cộng, bình phương trừ, cộng các bình phương, trừ các bình phương. Đối
chiếu những tổ hợp số này với các chữ cái tiếng Anh, kết quả dịch ra đơn giản
là: Hi, Simon.”
Ý cười trong mắt Simon đột nhiên nở rộ: “Ồ, phương thức mật
mã thật đơn giản và hoàn hảo làm sao.”
Bạc Cận Ngôn nhìn hắn chằm chằm, hỏi tiếp: “Tại sao ‘hắn’ lại
tạo mật mã liên quan đến ‘bình phương’? Có ý nghĩa đặc biệt nào không?”
Phía bên này cửa kính, Giản Dao giật mình.
Từ trước tới nay, cô và những người khác đều coi đây là trò
chơi với các con số cố làm ra vẻ huyền bí của ‘hắn’. Nhưng chưa bao giờ suy
nghĩ sâu xa hơn, cũng không cách nào suy nghĩ sâu xa hơn, tại sao lại chọn dùng
‘bình phương’. Không ngờ Bạc Cận Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dưới đôi mắt lam nhạt của Tommy là nụ cười trong suốt như hồ
nước. Nếu không để ý đến thân phận của hắn, gương mặt trắng trẻo đó rõ ràng rất
văn nhã thanh tú.
“Người đó vẫn luôn thích khái niệm bình phương. Bởi vì đó là
đại biểu cho người đó và tao. Simon, đây là hai chúng tao đang chào hỏi mày
đó.”
Tư liệu thứ hai Bạc Cận Ngôn cho hắn xem, là vụ án giết người
trong tập đoàn của Doãn Tư Kỳ. Lần này trực tiếp hiện lên một câu tiếng Anh viết
bằng máu ở trên tường chụp được lúc đó: ‘I miss U so much, buddy.’
Tommy nhìn thấy câu này, không có biểu cảm gì, sau đó từ từ
cười rộ lên.
Cuối cùng là vụ án phóng hỏa liên hoàn, ‘hắn’ để lại hai tin
tức: ‘Say hello to Jenny’ và ‘Now it begins’.
Trên gương mặt Tommy trước sau vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt,
trông giống một người thanh niên da trắng rất ôn hòa.
Đôi mắt Bạc Cận Ngôn vẫn luôn hờ hững nhìn chằm chằm hắn,
không hề nói thêm lời nào.
Sau khi xem xong tư liệu, Tommy ngẩng đầu nhìn anh: “Mày muốn
biết cái gì?”
“Mày có thể nói cho tao biết cái gì?”
Tommy đột nhiên giơ tay ấn lên chuông gọi cảnh vệ trên bàn,
sau đó đứng dậy.
“Điều tao có thể nói với mày chính là: Mục đích của người đó
là muốn giết mày, báo thù cho tao.”
Bạc Cận Ngôn trầm mặc không nói, sắc mặt mọi người đều biến
đổi, lòng Giản Dao cũng khẩn trương.
Lần này giám ngục đã mở cửa đi vào, Tommy giơ tay cho anh
ta, để anh ta đeo cái còng nặng nề lên tay mình, đồng thời mỉm cười nói: “Cám
ơn mày đã mang tin tức của người đó đến cho tao. Coi như báo đáp, tao lại cho
mày thêm một gợi ý nữa. Người đó và tao đều giống nhau, thích nhất là săn bắt
những mục tiêu mạnh nhất. Đây là thủ đoạn người đó quen dùng, từ từ tra tấn, từ
từ trêu chọc, sau khi đạt được, lại vui sướng xơi tái. Chúc mày may mắn, Simon,
tao đã không thể chờ đợi đến lúc nhìn thấy bộ dạng mày bị nhét vào trong túi
xác.”
***
Ở khúc sông gần thành phố Crescent, California, có một bến cảng.
Lúc này hoàng hôn đang dần dần buông xuống, cả thành phố đèn đuốc sáng ngời, thấp
thoáng ánh sáng.
Máy bay khứ hồi về Hồng Kông, còn hơn tám giờ nữa mới cất
cánh. Sau khi rời khỏi nhà giam, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao sánh vai nhau đi dọc
theo con đường. Thành phố này đối với Giản Dao mà nói thì rất xa lạ, đối với
người thường xuyên ra vào nhà giam Pelican Bay để thăm những tội phạm nghiêm trọng
nhất như Bạc Cận Ngôn mà nói thì lại rất quen thuộc. Anh đưa cô đi thẳng đến bến
tàu, mắt dõi về phía xa xăm, mặt nước mênh mông sóng dập dờn, còn có mấy con
chim hải âu đậu trên mạn thuyền.
Giản Dao giữ chặt tay áo anh: “Ở đây ít người, chúng ta nên
chú ý an toàn.”
Bạc Cận Ngôn lại bình thản nhìn cô một cái, dưới sắc trời
hoàng hôn, đôi mắt hẹp dài đó hiện lên ý cười: “Sợ cái gì? Số một vẫn còn ở Hồng
Kông.”
Tuy là nói như vậy, nhưng những lời dự báo lạnh lùng tàn nhẫn
vừa rồi của Tommy, vẫn khiến lòng cô sợ hãi. Có điều Bạc Cận Ngôn đã nắm chặt lấy
tay cô, đi về bến tàu phía trước.
Du thuyền màu trắng, từ từ lướt đi trên mặt nước. Bạc Cận
Ngôn cởi áo vest nới lỏng cà vạt, chỉ mặc mỗi áo sơ mi đứng trước bánh lái, điều
khiển bánh lái. Giản Dao ngồi sau lưng anh, ngắm thân hình cao ngất thanh tú của
anh, bỗng cảm thấy mềm lòng.
Quả thực, cảnh sắc nơi này đẹp cực kỳ. Ở chân trời có ánh
sao vầng trăng, trên mặt nước lấp loáng ánh sáng. Trong cơn gió nhẹ thổi chầm
chậm, anh mang cô chạy ra khỏi bến sông. Nhưng cô thật sự không có chút tâm
tình nào, còn vẻ mặt anh lại bình thản, bên tay còn đặt một ly rượu vang, thỉnh
thoảng cầm lên nhấp một ngụm.
“Số một thật sự muốn giết anh sao?” Cô nhịn không được hỏi.
“No, ‘hắn’ không muốn giết anh.” Anh quay đầu nhìn cô, thản
nhiên cười: “Em lại đi tin lời của Tommy? Bắt đầu từ câu thứ nhất của anh và hắn,
hắn đã nói dối rồi.”
Giản Dao ngẩn ngơ một lúc.
Bạc Cận Ngôn dừng thuyền ở một nơi mặt nước phẳng lặng, ngồi
xuống bên cạnh cô. Sắc trời xanh thẫm, hơi thở nam tính trong trẻo lành lạnh của
anh tới gần trong nháy mắt, gương mặt anh càng lộ rõ vẻ đẹp trai chết người.
“Câu nói đầu tiên của hắn chính là?” Anh hỏi.
Giản Dao đáp: “Nếu như anh để em gặp hắn, hắn sẽ nói cho anh
biết thân phận của số một.”
“Hắn xem số một như trụ cột tinh thần, tuyệt đối sẽ không
bán đứng.” Giọng nói của Bạc Cận Ngôn lộ ra mấy phần lạnh lùng: “Hắn chỉ muốn
mê hoặc anh.”
Giản Dao gật gật đầu, anh lại nói: “Đương nhiên, những câu
tiếp theo đều là nói nhảm. Hắn căn bản chưa từng nhìn thấy phương thức mật mã
bình phương của số một, mà cách nói bình phương là đại biểu cho hai người bọn họ...”
Giản Dao tiếp lời: “Anh đã từng nói, địa vị của số một cao
hơn Tommy. ‘Hắn’ sẽ không bao giờ đặt mình và Tommy bằng vai phải lứa.”
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Sau khi nhìn thấy
những tin tức mà số một để lại, phản ứng của hắn cũng không vui vẻ gì. Rõ ràng
đó là việc ngoài dự tính của hắn. Còn những lời cuối cùng hắn nói với anh...”
Khóe môi anh hiện lên ý cười nhè nhẹ: “Nếu như hoàn toàn không để ý đến chuyện
này, lấy tính cách giảo hoạt của hắn, đại khái sẽ bán ra một cái nút thắt, bàn
điều kiện với anh, còn nói thêm mấy lời láo toét nhảm nhí. Nhưng hắn lại lập tức
rời đi. Cho dù hắn cố gắng khống chế không biểu lộ ra ngoài, nhưng anh nghĩ cảm
xúc của hắn dao động rất lớn.”
Giản Dao sững người.
“Tại sao? Nếu như số một thật sự muốn giết anh, hắn phải vui
mừng mới đúng chứ.” Bạc Cận Ngôn nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm: “Giải
thích duy nhất chính là, hắn đang đố kỵ, hắn đang phẫn nộ, hắn sợ bị anh thay
thế.”
“Ý của anh là...” Giản Dao cảm thấy không thể tin được: “Hắn
cho rằng mục đích cuối cùng của số một, là khiến anh trở thành một người cộng
tác phạm tội mới?”
Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt gật đầu.
Giản Dao lại trầm mặc.
Tommy là người hiểu rõ số một nhất.
“Số một muốn đánh bại anh trước, khuất phục anh, rồi lại
dùng kỹ thuật tâm lý khống chế anh?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn nói không sai, số một quả nhiên bị chứng vọng
tưởng. Cô tin chắc rằng, dù kỹ thuật khống chế tâm lý của ‘hắn’ có mạnh mẽ đến
đâu, cũng không thể khống chế được một người xuất thân từ tâm lý học chính thống
như Bạc Cận Ngôn, lại còn là người có ý chí rất mạnh.
Nhưng mà Bạc Cận Ngôn không lập tức trả lời, ánh mắt hờ hững
lướt qua mặt nước, anh trầm mặc mấy giây, mới mỉm cười đăm chiêu trào phúng:
“Đương nhiên là ‘hắn’ không thể.”
Giản Dao bất đắc dĩ, tâm tình cũng không thoải mái như trước
nữa. Kẻ điên, người bọn họ đối phó, quả thực đều là những kẻ điên. Sát thủ biến
thái muốn có được một nhà tâm lý tội phạm nổi danh toàn cầu, làm một người cộng
tác mới?
Quay đầu nhìn lại, Bạc Cận Ngôn vẫn còn đang chăm chú ngắm mặt
nước, không biết đang suy nghĩ điều gì, gương mặt tuấn tú nổi bật trong bóng
đêm, vừa mông lung vừa sinh động. Giống như cảm nhận được ánh nhìn nghi hoặc của
cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Đột nhiên nhớ ra, đã lâu rồi chưa hôn em.”
Sau khoảnh khắc quấn quýt si mê, cô đã bị Bạc Cận Ngôn ôm
lên trên đùi, một cánh tay ôm lấy eo cô, một cánh tay giữ lấy sau đầu, hôn rất
nồng nhiệt, mạnh mẽ và tao nhã. Trong sắc đêm mát lạnh, không khí lại trở trên ẩm
ướt động lòng người. Bạc Cận Ngôn ôm ngang người cô, đi vào giường lớn trong
khoang thuyền.
...
Rời khỏi du thuyền, lúc bước xuống bến tàu, dáng vẻ Bạc Cận
Ngôn cao to thon dài, vẻ mặt như gió thoảng mây bay, ẩn chứa ý cười. Gò má Giản
Dao vẫn còn đỏ ửng, kéo lấy cánh tay anh.
Rõ ràng cô và anh đều làm chuyện người lớn nồng nhiệt, tại
sao hiện tại chỉ cô cảm thấy giống như đứa trẻ lén ăn vụng kẹo? Còn có vị ngọt
ngào không thể để
người ngoài biết được?
Thời gian cùng anh trộm lấy nửa ngày ở riêng cùng nhau, còn
vượt qua rất nhiều sớm sớm chiều chiều.
Hai người nắm tay nhau trở về phố lớn, trước mặt lại thấy một
nhân viên đi cùng phía Trung Quốc tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Bên
phía Hồng Kông xảy ra chuyện rồi.”
Hai người đều ngẩn ra, nghe thấy anh ta nói tiếp: “Số một gửi
tới một đoạn video. Một đoạn video vô cùng... tàn nhẫn biến thái.”
Hai ngày sau, trong phòng hội nghị của bộ hình sự Cục Cảnh
sát Hồng Kông.
Trên bàn dài, nhân viên bên Trung Quốc và Hồng Kông đã ngồi
xuống. Cửa sổ được che kín, ánh đèn hơi tối, màn trắng phía trước mặt sáng lên.
Người thao tác máy tính là An Nham, một người cảnh sát Hồng Kông đứng trước màn
chiếu, sắc mặt nghiêm túc giải thích cho mọi người: “Buổi trưa hai hôm trước,
USB này được đặt trong một phong thư, do nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới Cục
Cảnh sát. Chúng tôi đã điều tra USB và nhân viên chuyển phát nhanh, hung thủ
không hề để lại bất cứ manh mối nào.”
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi ở hàng đầu tiên, yên lặng lắng
nghe.
Đoạn video bắt đầu chiếu.
Một vùng tối đen.
Nhưng thấp thoáng âm thanh, dường như là tiếng khóc của phụ
nữ, lại có tiếng bước chân.
Đột nhiên, ánh đèn sáng vụt lên, xuất hiện trước mặt bọn họ,
là một căn... phòng giam!
Phía sau song sắt bằng kim loại, có một không gian khoảng chừng
mười mét vuông. Một cô gái tay chân bị trói bởi sợi xích thật dài, ngồi ở trên
giường, bên cạnh còn có một cái bô. Đột nhiên ánh đèn chiếu tới, khiến cô ngẩng
đầu thật mạnh, lộ ra biểu tình kinh sợ tuyệt vọng: “Không! Đừng! Cầu xin anh thả
tôi ra, đừng đánh nữa!”
Những người đang xem đều không lên tiếng. Lòng Giản Dao bồi
hồi.
Cô gái này thanh tú trắng trẻo, khoảng hơn hai mươi tuổi,
nhưng lúc này khắp người đều là vết thương. Trên người cô mặc quần áo giống như
vải rách. Trừ gương mặt ra, chỗ nào cũng hồng tím, chằng chịt vết thương hẹp
dài, có nhiều vết thương còn đang rỉ máu huyết mơ hồ.
Giản Dao cầm báo cáo phân tích phía Hồng Kông chuẩn bị từ
trước, vết thương của cô gái là bị roi quất.
Chính vào lúc này, cửa nhà giam tự động mở ra. Cô gái sợ
hãi, lảo đảo trốn ra phía sau, nhưng xa nhất thì cũng chỉ có thể trốn trong góc
tường.
Không trông thấy người, chỉ thấy một cái roi dài từ phía sau
ống kính, mạnh mẽ quất lên người cô gái đó.
Roi quất kéo dài liên tục khoảng mười phút, cô lại trầy da
tróc thịt lần nữa, giống như con thú nhỏ gào thét, lăn lộn trên đất, run rẩy từng
cơn giống như bị co giật.
Màn hình chợt tối đen.
Cách mấy giây, lại sáng lên lần nữa.
Phòng giam thứ hai.
Lần này là một ông lão lấm tấm tóc bạc, mặt mũi hiền lành, bộ
dạng khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, cũng bị xiềng xích khóa lại. Nhưng ông
không bị roi quất, quần áo vẫn còn lành lặn.
Chỉ là biểu tình của ông vô cùng hoảng sợ, hoảng sợ nhìn ngó
bốn phía. Bởi vì trên một góc cao của vách tường, treo một cái máy phóng thanh,
âm thanh truyền tới từ máy, là tiếng gào thét của cô gái lúc nãy.
Vẻ mặt ông lão trống rỗng, sau khi nghe một lát liền giơ tay
che lấy lỗ tai mình, giọng nói khàn khàn hét lớn: “Rốt cuộc là ai? Thả tôi ra!
Tôi cho, tôi sẽ cho cậu tất cả tiền để dành của tôi!”
Căn phòng thứ ba, màu sắc của màn ảnh đã khác trước, tràn ngập
một màu đỏ sậm. Đây là cách quay phim trong bóng tối, màn hình cũng không rõ lắm.
Một người đàn ông khác hẳn với hai người trước, bị trói chặt
trên một chiếc giường sắt ở trong phòng giam. Trên màn mình mơ hồ có thể nhìn
thấy cả người anh ta đang vùng vẫy kịch liệt, nhưng hoàn toàn không động đậy.
Trên miệng cũng bị băng keo dán kín, không thể phát ra tiếng nào.
Chính vào lúc này, một người đàn ông cao to mặc một bộ đồ y
tế trắng toàn thân, đeo khẩu trang và kính hồng ngoại, hoàn toàn không nhìn thấy
chút mặt mũi nào. Hắn từ phía sau camera, dần dần tiến vào trong màn ảnh.
Lòng Giản Dao giật thót, là hắn!
Cuối cùng, lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của hắn, lại ở
trong tình huống như thế này!
Trên tay hắn cầm một con dao giải phẫu, một cái khăn, lững
thững đi đến bên giường sắt.
Tiếng hô hấp của người đàn ông đó trong nháy mắt trở nên nặng
nề và đau khổ, thấp thoáng có thể nhìn thấy anh ta nghiêng đầu, gương mặt anh
tuấn co rút cực độ. Con dao của hắn thong thả cắt qua làn da bên cánh tay phải
của người đàn ông.
Trong giây lát, hắn cắt ra một miếng thịt cỡ quả trứng gà.
Người đàn ông thở dốc từng cơn, nức nở như một con dã thú. Hắn lại cầm miếng thịt
đó trong tay, thảy thảy, từ từ bước ra khỏi màn hình.
Phòng giam thứ tư, lòng Giản Dao càng siết chặt hơn.
Là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, gương mặt sáng sủa, nhưng
sắc mặt tái nhợt vô cùng, vẫn còn mặc một bộ đồng phục tiểu học, run rẩy ở tít
đầu giường. Sở dĩ cậu bé sợ hãi như vậy, là bởi vì trừ nó ra, vẫn còn một sinh
vật cũng bị vòng cổ xích chặt trong không gian nhỏ hẹp đó giống nó.
Là một con chó lớn xương thịt bầy hầy. Con chó đó cao gần bằng
nửa người, bộ lông bị cạo loan lỗ, toàn thân cũng chằng chịt vết thương, thè lưỡi
‘hừ hừ’.
Một người một thú, cứ giằng co như vậy.
Lúc này, phía dưới màn hình, một bàn tay đeo găng của người
đàn ông đẩy một khay thịt sống vẫn còn ứa máu, thông qua song sắt đưa vào phòng
giam.
Đôi mắt của cậu bé và con chó đen đều nhìn chằm chằm miếng
thịt. Con chó đen mãnh liệt nhảy phốc qua! Cậu bé lộ ra biểu tình cực kỳ sợ
hãi, nhắm mắt lại, cũng nhảy xuống giường tranh đoạt đồ ăn. Con chó đen ngẩng đầu
cắn về phía bắp chân cậu bé...
Bốn loại tra tấn thể xác và tinh thần hoàn toàn khác nhau.
Màn hình tạm dừng tại chỗ này.
Rất nhiều người đều cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Trái tim Giản Dao cũng cảm thấy nghèn nghẹn. Còn Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô, sắc
mặt lạnh lẽo yên tĩnh, mặt mày cương quyết, ánh mắt anh không hề có chút độ ấm.
Nhân viên cảnh sát Hồng Kông giải thích: “Thân phận bốn người
bị hại này đã được xác nhận, đều có trong báo cáo trên tay các vị.”
Giản Dao đã xem đại khái qua một lượt.
Hoa Du, nữ, hai mươi lăm tuổi, nhà ở Tây Cống, công việc là
người bán hàng. Mất tích vào năm ngày trước, địa điểm là trên đường tan tầm về
nhà.
Châu Lâm Phủ, nam, sáu mươi tư tuổi, nhà ở Aberdeen (Tiểu Hồng
Kông), là viên chức nhà nước đã nghỉ hưu. Mất tích vào sáu ngày trước, địa điểm
là trên đường đi đến nhà con gái.
Dương Vũ Triết, nam, hai mươi chín tuổi, nhà ở đảo Nam Á, kiến
trúc sư. Mất tích vào bốn ngày trước, địa điểm là trên đường đến khu dã ngoại
cuối tuần.
Lý Khải Hiên, nam, tám tuổi, nhà ở Đồn Môn, học sinh tiểu học.
Mất tích vào bảy ngày trước, địa điểm là trên đường tan học về.
Bốn người bị hại hoàn toàn khác nhau, cho tới hôm nay thì về
mặt ngoài vẫn chưa thấy có bất kỳ mối liên hệ nào.
...
Màn hình tiếp tục chiếu.
Đây là bốn bức ảnh nhỏ, đồng thời xuất hiện trên màn hình.
Cũng là màn cuối cùng của đoạn video này.
Giản Dao nhìn những bức hình, lòng bàn tay bắt đầu thấm đẫm
mồ hôi lạnh.
Bức đầu tiên, cô gái nằm sấp bất động, da dẻ toàn thân đã bị
lột sạch;
Bức thứ hai, cổ họng ông lão bị cắt rời, nằm trên đất, vũng
máu tràn lan khắp mặt đất; máu của ông cũng đã chảy cạn, toàn thân trắng bệch;
Bức thứ ba, người đàn ông nằm yên lặng trên giường sắt, toàn
thân lồi lõm tứ phía, không có chỗ nào lành lặn; phía ngực trái có một lỗ lớn,
trái tim đã bị móc ra.
Bức cuối cùng, cậu bé sắc mặt yên bình nằm trên giường, chỉ
là dưới hai cổ tay đều đứt lìa, bàn tay đã bị cắt mất.
Bốn phương thức hành hạ đến chết hoàn toàn khác nhau.
...
Trong không khí yên tĩnh của hội trường, ngoài màn hình còn
có một giọng nói khàn khàn âm điệu kỳ lạ, đột nhiên vang lên:
“Hi, Simon. Tao đến rồi đây.”
Đó là giọng nói đã được máy biến âm xử lý. Tất cả mọi người
đồng loạt run lên, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Trong lòng Giản Dao giống như bị
một tảng đá lớn đè nặng, cũng đưa mắt nhìn về phía anh.
Bạc Cận Ngôn không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt lạnh băng
nhìn chằm chằm màn chiếu.
Sau đó, hắn tuyên chiến.
“Simon, đến phiên mày rồi.” Hắn cười khẽ nói: “Có giỏi thì
phác họa tao đi.”