Nhật ký
chứng nhận kết hôn
Ngày xuân ấm áp hoa nở, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi đăng ký
kết hôn.
Hôm đó Cục Dân chính cũng không đông lắm, hai người bước
trong nắng sớm tiến vào, phía trước chỉ có mười mấy cặp vợ chồng mới đang xếp
hàng. Vì thế Giản Dao bốc số, cũng đứng cùng Bạc Cận Ngôn ở cuối hàng.
Từ từ, người cũng dần đông thêm. Nhân viên công tác bận rộn
qua lại, từng cặp vợ chồng mới vui mừng hớn hở. Cả hai đứng trong đám người, tự
nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Bạc Cận Ngôn hôm nay mặc một bộ vest mới được chế tác đặc biệt,
áo sơ mi màu thủy mặc khiến anh càng thêm phong thái tuấn lãng và cao ngất. Giản
Dao cũng đặc biệt trang điểm, tóc dài cột lên, mặc một cái váy dài màu lam,
thanh nhã động lòng người. Một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy, đứng trong một đám
người, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý.
Giản Dao bình thường có tần suất quay đầu nhìn cũng không
kém, nhưng cô biết lúc này thu hút sự chú ý của mọi người, đa số là bởi vì Bạc
Cận Ngôn. Cô cũng không để ý, khoác cánh tay anh, vừa ngẩng đầu lên lại thấy ánh
mắt anh rơi xuống đội ngũ phía trước, bộ dạng đăm chiêu.
“Đang nghĩ gì thế?” Giản Dao khẽ hỏi.
Bạc Cận Ngôn quét mắt nhìn cô, ánh mắt ấy có chút thâm trầm.
Biểu tình này của anh, nhất định là có chuyện quan trọng. Dưới
tình hình này, Giản Dao rất nghi hoặc, trong lòng khẽ khẩn trương. Cô nhìn theo
tầm mắt của anh, chỉ có mấy thanh niên, còn có mấy người đàn ông trung niên mặt
mũi bình thường mang theo người phụ nữ của mình đứng xếp hàng. Không có gì bất
thường cả!
“Sao vậy?” Cô đè thấp giọng.
Anh lúc này mới nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lập lòe, thấp giọng
nói: “Anh không thể không biết ơn vận mệnh, để chúng ta gặp được nhau.”
Giản Dao giật mình, trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào. Sao
đột nhiên lại nói ra một câu cảm tính như vậy? Không giống phong cách của anh
gì cả. Hay là hoàn cảnh nơi này đã lây nhiễm trái tim trì độn của anh?Ngay lúc bất ngờ, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu không người
em phải gả hôm nay, chính là những người đàn ông bình thường này. Ôi! Chuyện
như thế chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến anh không cách nào chấp nhận nổi.”
Giản Dao: “...”
Ra là vậy.
Cảm tính cái gì chứ... Căn bản là anh đang chảnh chọe thì
có?
Cả quá trình đăng ký kết hôn rất đơn giản thuận lợi. Chín đồng,
đóng dấu cái cộp, từ giờ đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
Trên đường về nhà, Giản Dao cầm giấy chứng nhận kết hôn màu
đỏ tươi, tâm tình chỉ có nói là rất kích động. Ngược lại Bạc Cận Ngôn, biểu
tình vô cùng bình tĩnh, nhét giấy chứng nhận vào trong túi, ngay cả nhìn không
thèm nhìn thêm một cái.
Thái độ này của anh, Giản Dao hiểu rất rõ. Bởi vì sau khi cô
đồng ý lời cầu hôn của anh xong, hai người nói đến chuyện đăng ký kết hôn hoặc
làm hôn lễ, anh đều có thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Những thứ đó đối với em mà nói rất quan trọng? Vậy thì cứ
làm theo ý em đi.” Anh tỉnh bơ trả lời: “Còn về anh, lời hứa của anh so với bất
cứ giấy tờ trói buộc nào cũng có hiệu lực hơn.”
Kết cấu đại não của thiên tài rất khác người bình thường, Giản
Dao triệt để thấu hiểu một cách sâu sắc. Nếu như là người đàn ông khác có thái
độ này, phỏng chừng nhất định không muốn chịu trách nhiệm với người phụ nữ.
Nhưng Bạc Cận Ngôn vô cùng xem nhẹ những thứ đồ vật chỉ có hình thức, cũng giống
như anh đã nói, rất xem trọng lời hứa, hơn nữa còn rất có lòng tin vào tương
lai của bọn họ.
Cuối cùng hai người thương lượng xong: đăng ký kết hôn,
nhưng không làm hôn lễ. Nói thực ra, Giản Dao cũng không thể nào tưởng tượng nổi
hình ảnh Bạc Cận Ngôn mặc trang phục chú rể đỏ chói, đứng tại hiện trường hôn lễ
hỗn tạp, còn nâng cốc uống rượu trò chuyện... Thôi bỏ đi.
Sau khi đăng ký kết hôn ngày hôm đó, Bạc Cận Ngôn quả nhiên
giống y như lời anh nói, đối với tờ giấy chứng nhận mỏng manh kia không thèm để
ý chút nào. Giản Dao trước giờ chưa từng thấy anh lấy ra xem một lần. Mà mấy
ngày đầu, cô còn lấy ra xem mỗi tối, sau đó dự định khóa trong tủ. Vì thế liền
hỏi anh: “Giấy chứng nhận của anh đâu? Đưa em đi, khóa vào trong tủ luôn.”
Lúc đó Bạc Cận Ngôn đặc biệt thản nhiên nhìn cô một cái: “Có
cần thiết không?” Sau đó tiếp tục xem xét vụ án.
Thái độ này có chút khác thường, Giản Dao khẽ suy tư một lúc
liền hiểu.
Bạc Cận Ngôn đối với những thứ mình xem trọng luôn rất gọn
gàng ngăn nắp. Nhưng giấy chứng nhận? Ai biết anh quẳng ở nơi nào rồi ấy chứ?
Hiện giờ không đưa cho cô, nhất định là bởi vì tạm thời không tìm thấy, lại sĩ
diện không chịu nói. Vậy thì cứ đợi hôm nào tìm thấy rồi anh sẽ tự khắc đưa cho
cô thôi.
Nghĩ như vậy, Giản Dao cũng không để ý lắm nên không hỏi
thêm nữa.
Mãi đến một tuần sau...
Hai người như thường lệ đi ra khỏi một tòa lầu làm việc cơ mật
nhất của Bộ Công an. Hôm đó bởi vì một vụ án bắt cóc liên hoàn, hai người phải
họp cùng với mấy vị chuyên gia.
Lúc xuống lầu, theo lệ phải đi qua cửa kiểm tra. Kiểm tra ở
đây nghiêm ngặt hơn bất cứ chỗ nào bên ngoài, một cái máy chiếu kiểm tra X
quang thật lớn, hai cảnh vệ cầm máy dò trong tay nghiêm túc canh phòng. Tất cả
mọi thứ trên người đều phải lấy ra hết, áo khoác và giày cũng phải cởi ra. Vì
thế, mỗi lần Giản Dao đi đến chỗ này dường như đều không mang theo bất cứ vật dụng
cá nhân nào. Có một lần tới đây, cô vừa đúng lúc đến kỳ kinh nguyệt, mấy bao vật
dụng của con gái đều phải lôi ra kiểm tra, bị mấy nam cảnh vệ xung quanh nhìn
thấy, khiến cô đỏ mặt không ngừng.
Do ưu tiên phụ nữ, nên cô được kiểm tra trước. Bởi vì đã khá
quen thuộc với cảnh vệ, cô nhanh chóng được thông qua kiểm tra, đứng phía bên
kia cửa chờ Bạc Cận Ngôn. Lúc này vẻ mặt anh thản nhiên, giơ tay lấy từng thứ một
trong túi áo vest ra: một quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên người, một cây bút
Montblanc, ví tiền, chìa khóa xe... và một quyển sổ chứng nhận kết hôn đỏ rực
rơi ra.
Giản Dao ngây người, Bạc Cận Ngôn vẫn mặt không đổi sắc tiếp
tục lấy những thứ khác từ trong túi như khăn giấy, di động....
Hai cảnh vệ cũng đờ ra trong chốc lát, đại khái là lần đầu
tiên nhìn thấy có người mang theo giấy chứng nhận kết hôn vào trong tòa nhà làm
việc cơ mật của Bộ Công an. Một cảnh vệ trẻ tuổi trong đó thuận tay cầm giấy chứng
nhận kết hôn lên, lật lật, lại ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao: “Hai vị
chuyên gia đã kết hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng!”
Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm cười: “Cám ơn. Kiểm tra xong rồi phải
không?”
“Kiểm tra xong rồi, kiểm tra xong rồi.” Hai cảnh vệ vội vàng
đem một đống vật dụng trả lại cho anh, chỉ là biểu tình có chút nghi hoặc. Hay
có lẽ là không hiểu nổi, chuyên gia Bạc mang theo giấy chứng nhận kết hôn đến để
làm gì nhỉ?
Giản Dao đứng một bên, mặt hơi ửng đỏ, cô cũng có nghi hoặc
giống như cảnh vệ. Chẳng lẽ anh kết hôn còn cần phải trực tiếp báo cáo với Bộ
Công an? Ừ, nhất định là vậy rồi.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng đợi lúc anh thông qua cửa kiểm tra,
Giản Dao cũng không nhịn được hỏi: “Anh mang theo giấy chứng nhận kết hôn đến
đây, có chuyện gì không?”
Bạc Cận Ngôn rất kỳ quái liếc cô một cái: “Có vấn đề gì ư?
Giấy tờ quan trọng không phải nên mang theo bên người à?”
Giản Dao: “...”
Thì ra là như vậy.
Chờ đã...
“Mấy ngày nay, anh đều mang giấy chứng nhận kết hôn bên người?”
Mặt cô vẫn còn đỏ như cũ, nhưng trái tim lại dần dần tràn ngập mật ngọt không
thể ngăn cản được.
“Đương nhiên rồi.”
Hai người tiếp tục bước về phía thang máy, Giản Dao đứng sau
lưng anh, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh chàng này, lúc trước rõ ràng đã nói, những thứ này không
quan trọng, còn không chịu giao cho cô giữ giùm.
Thì ra ngày nào cũng mang theo bên người.
Nhưng mà, có ai lại mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên
người chứ! Người đàn ông này thật là...
Cho dù anh có thông minh tuyệt đỉnh, trong xương cốt cũng vẫn
là một anh chàng ấu trĩ đến cực điểm, lại còn vô cùng kiên định nữa.
Chuyện này thật sự khiến Giản Dao cảm động rất nhiều, mấy
hôm nay cũng khó tránh khỏi trong lòng kích động. Lúc hai người đơn độc ở cạnh
nhau, đối với Bạc Cận Ngôn cũng thêm mấy phần nhiệt tình triền miên. Còn Bạc Cận
Ngôn cũng rất tự nhiên hưởng thụ, tình yêu của hai người dường như càng thêm nồng
nhiệt sau khi đăng ký kết hôn.
Chỉ là chuyện này cũng có chỗ khiến người ta cảm thấy bất lực.
Bởi vì khoảng thời gian này, hai người thường xuyên ra vào Bộ Công an, vì thế mỗi
ngày Giản Dao đều nhìn thấy Bạc Cận Ngôn lấy giấy chứng nhận ra, sau đó các cảnh
vệ thay phiên đứng nhìn... Thậm chí đến mấy vị chuyên gia hợp tác cũng không biết
nghe được từ chỗ nào tin tức hai người kết hôn, mở miệng là chúc mừng và đòi kẹo
cưới.
Giản Dao rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, liền khuyên anh: “Em
biết anh rất xem trọng giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà không có ai mang giấy
chứng nhận bên người cả, hay là vẫn nên để ở nhà đi?”
Bạc Cận
Ngôn chỉ hờ hững nhìn cô một cái, thái độ đó đương
nhiên là không đồng ý rồi.
Giản Dao chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.
Mà... sau đó...
Hậu quả của việc để mặc nó phát triển chính là....
Một hôm nào đó, một mình Giản Dao đi đến Bộ Công an. Lúc
thông qua kiểm tra, một cảnh vệ mới không nhận ra cô, đang muốn vặn hỏi tỉ mỉ,
một cảnh vệ khác liền kéo anh ta một cái: “Không cần hỏi cô ấy. Cô ấy chính là
vợ của người mỗi ngày đều mang giấy chứng nhận kết hôn đi làm đó.”
Giản Dao: “...”
Người mỗi ngày đều mang giấy chứng nhận kết hôn đi làm...
Đây đã trở thành một biệt danh của Bạc Cận Ngôn rồi sao?
Anh chàng cảnh vệ mới: “À à à, lúc tôi được phân Cục đã nghe
nói chuyện này rồi.” Sau đó đặc biệt vui vẻ hòa nhã nhìn Giản Dao: “Vậy giấy chứng
nhận kết hôn của cô đâu, lấy ra đặt trên khuôn đi, cùng kiểm tra một lượt
luôn.”
Giản Dao: “...”
Ông trời ạ, cô lại không phải Bạc Cận Ngôn, cũng chẳng có
thói quen mang giấy chứng nhận kết hôn bên người đâu!
Ngoại
truyện 5
Nhật ký
chọn tên
Lại một ngày xuân ấm hoa nở, Giản Dao có thai rồi. Đây là đứa
con đầu lòng của bọn họ, Giản Dao vô cùng xem trọng nên cẩn thận vô cùng. Còn Bạc
Cận Ngôn tuy rằng trước giờ không thích trẻ con, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng
đối với sinh mệnh, cùng với việc thân là người cha không thể nào tránh né nghĩa
vụ luân lý, anh cũng đích thân làm mọi việc bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ. Nói
chung, chỉ là thiếu chút hào hứng, nhưng biểu hiện cũng coi như xuất sắc hơn bất
cứ một ông bố gương mẫu nào.
Hôm đó, Giản Dao đang nằm trên giường nghe nhạc, Bạc Cận
Ngôn ngồi bên cạnh xem sách, đồng thời giúp cô mát xa đôi chân hơi sưng phù. Giản
Dao tâm huyết dâng trào, cười cười hỏi: “Anh đã nghĩ đến tên của con chưa?”
Bạc Cận Ngôn không thèm ngẩng đầu đáp: “Nghĩ xong rồi.”
Giản Dao có chút kinh ngạc, cũng rất có hứng thú, lập tức hỏi:
“Lấy tên gì?”
Lúc này Bạc Cận Ngôn mới ngước mắt nhìn cô một cái.
Trong phòng ánh đèn dìu dịu, bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ.
Anh mặc áo sơ mi trắng, mày thanh mắt đẹp thật giống như một bức họa. Hai tròng
mắt đen thui dường như hàm chứa ý cười.
Môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói của anh trầm như nước: “Em
không nghĩ ra sao?”
Giản Dao: “... Ờ, để em nghĩ thử xem.”
Gần đây, Giản Dao mới phát hiện, Bạc Cận Ngôn rất thích những
lúc hai người ‘tâm linh tương thông’. Ví dụ như lúc cô gọi món cho anh, lúc hai
người không hẹn mà cùng chọn đúng một cái cà vạt, hoặc là lúc làm việc cô nói
ra được suy nghĩ trong lòng anh. Lúc đó, trên mặt anh liền xuất hiện một nụ cười
vừa có chút đắc ý, lại có chút thỏa mãn, còn thêm chút tự kỷ nữa.
Vì vậy hiện giờ, anh muốn cô đoán anh sẽ đặt tên gì cho con
ư?
Nhưng mà rất khó, chẳng có chút manh mối nào cả.
“Cho chút gợi ý đi.” Cô kéo kéo tay áo anh.
Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng một ánh mắt cao thâm khó lường, thần
sắc thản nhiên nói: “Ok, thứ anh thích nhất.”
Thứ anh thích nhất?
Ánh mắt Giản Dao lướt qua chân mày thanh tú của anh, sống
mũi cao thẳng, cuối cùng rơi trên đôi môi mỏng khẽ nhếch lên của anh...
Cô lập tức phản ứng, có đáp án rồi.p>
“Bạc Du (*)?” Đáng yêu thì có đáng yêu thật, nhưng Bạc Ngư Bạc
Ngư Bạc Tiểu Ngư, hình như có chút trẻ con thì phải?
(*)
Phát âm giống ngư: Cá.
Ai ngờ hai tay Bạc Cận Ngôn chống trên giường, lại khẽ nhíu
mày: “Em cho rằng anh sẽ chọn một cái tên ấu trĩ như vậy sao?”
Đoán sai rồi?
Trán Giản Dao hơi toát mồ hôi, nhưng quả thật anh thích nhất
là cá còn gì... Ngay lúc suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên liền thấy cụ già ‘Trầm Mặc’
đang chậm rãi bò ra từ dưới chân giường.
Mắt Giản Dao sáng lên: “Bạc Thần (1)? Bạc Mặc (2)?” Hai cái
tên này cũng không tồi, rất có phong độ của người trí thức, nam nữ đều dùng được.
(1) Phát âm giống trầm, thần ở đây có nghĩa là bình minh.p>
(2) Mặc ở đây là mực tàu, phát âm giống mặc: Lặng lẽ.
Quả nhiên Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm cười, gật đầu. Người anh đột
nhiên nghiêng về phía trước, dường như nửa đè lên người cô, từ trên cao ngắm
cô: “Dùng tên của một con rùa già, đặt tên cho con trai con gái của chúng ta.
Điều này chỉ có thể phát sinh trong một tình huống, là anh không dùng não, mà
dùng đầu ngón chân để suy nghĩ. Đương nhiên, còn là đầu ngón chân út nữa.”
Giản Dao đỏ hết cả mặt: “....”
Đều nghe nói một lần mang thai ngốc ba năm, nhưng mà phụ nữ
mang thai cũng có tự tôn chứ bộ, sao anh có thể độc mồm độc miệng như thế?
Bị anh áp chế toàn diện về thân thể, lại bị đả kích triệt để
về mặt tinh thần, Giản Dao dứt khoát cùi không sợ lở. Tư duy của thiên tài làm
sao người bình thường có thể phỏng đoán được? Vậy thì cô còn sợ gì nữa?
“Bạc Suy Lý? Bạc Tâm Lý? Bạc Phá?”
Bạc Cận Ngôn: “...”
Cuối cùng, đổi lại là anh không thể chịu đựng nổi. Giơ một
ngón tay khẽ đặt lên môi cô, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn.p>
“Còn cần anh nhắc lại lần thứ hai nữa à? Là thứ anh thích nhất.”
Nói xong những lời này, anh đứng dậy, thong thả rời khỏi
phòng. Giản Dao nhìn bóng lưng của anh, cuối cùng triệt để hiểu ra.p>
Thứ anh thích nhất.
Thứ anh thích nhất chính là...
Giản Dao.
“... Bạc Dao?” Cô thử hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Bạc Cận Ngôn cũng
truyền đến từ phòng khách, dường như mang theo ý cười: “Ừ.”
Giản Dao cũng nhịn không được mỉm cười. Gò má hơi nóng bừng.
Không cần phải nói, cái tên Bạc Dao này cực kỳ dễ nghe. Hơn nữa đại não vô cùng
khuyết thiếu tế bào tình yêu của anh mà có thể nghĩ đến điểm này, chắc cũng
đang mười phần đắc ý đây, cho nên mới cố làm ra vẻ huyền bí để cho cô đoán chứ
gì?
Giản Dao vừa định mở miệng khen anh mấy câu coi như khích lệ
cổ vũ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không đúng rồi. Bạc Dao là tên chỉ dùng
cho con gái. Vậy con trai thì sao? Ờ, nhất định là dùng từ đồng âm, ‘Bạc Dao’
(*)?
(*) Tên
Dao ở trên dùng cho con gái nghĩa là Ngọc, Dao ở dưới dùng cho con trai nghĩa
là Xa.
Đúng lúc này, giọng nói lộ rõ sự đắc ý của Bạc Cận Ngôn lại
truyền đến lần nữa: “Con trai thì gọi là Bạc Giản.”
Giản Dao: “...”
Bạc Giản?
Vừa Bạc... vừa Giản (*)?
(*) Bạc:
Lạnh nhạt; Giản: Đơn giản.
Tuy nói chọn tên con từ trong tên của ba mẹ rất lãng mạn rất
có ý nghĩa, cũng rất tiện lợi. Nhưng mà một đứa con trai tên như thế, sao lại
có cảm giác rất đáng thương, rất lạnh bạc vậy nhỉ?