Lục Vân Kiều cầm thư mời được mạ vàng lấp lánh trên tay, liên tục mở ra xem địa chỉ.
Ông nội cô vừa mất được sáu tháng thì nhận được thư mời này từ người quen, chỉ biết là Đình Gia, nghe nói cũng là một gia tộc giàu có và nổi tiếng lắm.
Sống ở nông thôn từ nhỏ, lần này cô phải một mình đến thành phố Q để gặp người trong thư mời, tiện thể thông báo rằng ông nội đã qua đời.
Không biết những chuyện trong quá khứ như thế nào mà ông lại có thể quen biết được với những người siêu giàu như vậy, đến cả tấm thiệp cũng toát ra mùi tiền.
Vân Kiều xuống trạm xe lửa rồi chờ xe buýt để đi vào trung tâm thành phố.
Nơi này khác hẳn với thị trấn nhỏ nơi cô sống, người qua lại rất nhiều, nhà chọc trời thì không sao đếm hết được.
Nhưng dù sao cũng vẫn phải biết kiềm chế bản thân, kẻo người khác lại đánh giá cô là đồ quê mùa, phải cư xử thật nhã nhặn.
"Địa chỉ này chắc là ở gần đây thôi, vừa đi bộ vừa hỏi cũng được."
Vân Kiều bước xuống xe buýt, cái nắng oi bức này khiến cô khó chịu, kéo xụp chiếc mũ rộng vành xuống, cầm chặt chiếc va li gỗ con con trong tay.
"Bác ơi, cho cháu hỏi đến đường Nhật Lệ hướng nào ạ?"
Cứ như vậy, Vân Kiều cũng tìm được đến một căn biệt thự vô cùng sang trọng.
Khuôn viên bao bọc xung quanh nếu quy đổi ra số nương ngô ở chỗ của cô thì không biết phải miêu tả như thế nào nữa.
Cô vẫn còn đang đứng há hốc mồm vì sự xa hoa của nơi này thì một chiếc xe hơi màu đen chạy đến.
Vân Kiều giật mình né sang một bên nhường đường.
Cánh cổng cao lớn được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo tự động mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ vest đen tiến ra cúi chào, rồi chiếc xe cũng từ từ rẽ vào trong.
"Này cô bé, đây không phải là nơi để đùa nghịch đâu, cháu mau đi đi."
Sau khi chiếc xe đó đã vào bên trong, người đàn ông đứng tuổi kéo lại cặp kính, nheo mắt lại nhìn rõ cô.
Vân Kiều lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta xem.
"Đây có phải là Đình Gia không ạ? Cháu là Lục Vân Kiều, thay mặt cho ông của cháu đến đây theo lời hẹn."
Trông người này chắc là quản gia, đứng gần liền cảm thấy một cảm giác gần gũi nhưng lại vừa nghiêm nghị.
Đợi ông ta kiểm tra xong thư mời, Vân Kiều thậm chí còn không dám nhúc nhích gì.
"Ra là Lục tiểu thư, xin mời vào."
"Không, không.
Cháu vừa từ thị trấn lên đây, đừng gọi cháu như vậy."
Cô hết sức bối rối khi được gọi một cách cung kính như thế, hơn nữa người quản gia này cũng lớn tuổi rồi, gọi như vậy nghe thật không quen chút nào.
"Mời đi lối này"
Từ quản gia mỉm cười, tay vuốt bộ râu bạc phơ, đưa tay ra ngỏ ý muốn cầm giúp cô chiếc va li nhỏ nhưng Vân Kiều đã kịp thời từ chối, cô vẫn nên tự làm thì hơn.
Nhìn xung quanh, khuôn viên của biệt thự này được bao quanh bởi vườn hoa hồng đỏ, giữa khu vườn còn có một đài phun nước, có nằm mơ cô cũng không tin được rằng mình đang tận mắt nhìn thấy những thứ tuyệt đẹp này.
Nhưng hình như hơi vắng vẻ thì phải.
Con đường từ cánh cổng lớn vào bên trong biệt thự có hơi dài, Từ quản gia đi trước, cô bước theo sau, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, muốn hét lên vì mọi thứ quá đẹp nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế.
"..........."
"Bác ơi, bác làm sao vậy?"
Vân Kiều bỗng thấy Từ quản gia đứng khựng lại rồi từ từ ngã về sau.
Cô ném chiếc va li của mình qua một bên, vội vàng đỡ lấy.
Hình như đang lên cơn co giật.
"Có ai không? Có