Hơn ba mươi phút trôi qua, phòng cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu gì.
Thời gian càng lâu thì Thẩm Xuyên càng sợ, vì anh biết nếu chấn thương quá nặng thì sẽ dẫn đến những kết quả thế nào.
Nhưng anh không dám nghĩ đến, chỉ cầu mong cho Vân Kiều được bình an.
Xoảng!
Âm thanh vừa rồi như xé tan sự yên tĩnh lúc này.
Những y tá đi ngang qua đều giật mình mà sợ hãi.
Trong bộ dạng Thẩm Xuyên lúc này không khác gì một con quỷ sắp sửa hồi sinh.
Áo sơ mi, hai bàn tay và trên gương mặt đều dính đầy máu.
Có cô y tá muốn khuyên anh trong lúc chờ đợi nên vào phòng vệ sinh để gột sạch, nhưng với sự tuyệt vọng đó, không ai dám hó hé nửa lời.
Thẩm Xuyên vừa gọi cho Đình Nhậm, nhưng chuông điện thoại cứ reo mãi không thấy ai trả lời.
Anh rủa thầm một câu trong lòng.
Không phải Đình Nhậm là hôn phu của Vân Kiều sao? Bây giờ cô ấy không rõ sống chết thì lại không liên lạc được.
Lấy tư cách gì để làm chồng tương lai của cô ấy? Chiếc điện thoại không thương tiếc bị phi thẳng vào tường, vỡ nát.
Phòng cấp cứu mở ra, Thẩm Xuyên bật dậy chạy đến.
Vân Kiều được các ý tá đẩy sang phòng bệnh.
"Cô ấy sao rồi?"
"Tạm thời đã giữ được mạng.
Nhưng phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể chuẩn đoán tiếp.
Có thể xảy ra một vài triệu chứng."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Thẩm Xuyên yên tâm được một phần.
"Thẩm thiếu gia, bây giờ anh tìm người nhà hay người giám hộ của bệnh nhân đến làm thủ tục nhập viện."
"Tôi làm."
Anh ký tên vào mục người giám hộ cho Vân Kiều.
Bây giờ chỉ mong cô ấy sớm tỉnh lại.
Sau khi làm xong thủ tục, Thẩm Xuyên dùng điện thoại của bệnh viện để gọi đến Đình Gia.
"Alo, Đình Gia xin nghe."
Từ bên kia truyền đến giọng của của Từ quản gia.
"Bác Từ, cháu là Thẩm Xuyên.
Cho cháu gặp Đình Nhậm."
"Không phải thiếu gia đã cùng với Vân Kiều đến tiệc sinh nhật của Thẩm phu nhân sao?"
"Bác nói gì? Đình Nhậm không về nhà?"
Chuyện này bắt đầu phức tạp hơn rồi.
Có người nhìn thấy Đình Nhậm uống say và đã được vệ sĩ đưa về.
Nhưng nếu là vệ sĩ của anh ta, thì sẽ không đến chỗ nào khác ngoài biệt thự Đình Gia.
Trừ khi...!Đình Nhận không phải là uống say, hai người đó càng không phải là vệ sĩ.
"Bác Từ, Vân Kiều đang ở chỗ cháu.
Bác cứ yên tâm."
Nói rồi anh liền cúp máy, ra ngoài xe lấy chiếc điện thoại di động khác.
"Đình Vãn, có chuyện không hay rồi!"
Người mà Thẩm Xuyên có thể tin tưởng lúc này chỉ có thể là người con nuôi của Đình gia thôi.
Chuyện về tổ chức ngầm của nhà họ, anh đều biết.
Kể cả chuyện Đình Nhậm để cho Đình Vãn giữ chức lão đại...
"Chuyện gì?"
"Đình Nhậm mất tích.
Tôi nghi ngờ đã có người giả làm vệ sĩ Đình gia để bắt cóc anh ta."
Lúc này Đình Vãn vẫn đang làm việc ở nhà, nghe hai chữ mất tích, anh ta liền hỏi rõ mọi thông tin rồi cho người bắt đầu tìm kiếm.
Bây giờ cũng đã nửa đêm, ngoài hành lang bệnh viện cũng chỉ còn mỗi Thẩm Xuyên.
Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt để bản thân được tỉnh táo, nhìn những vết máu của Vân Kiều dính trên tay và trên mặt mình, anh càng cảm thấy đau lòng.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Xuyên bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nghe bác sĩ nói, khi tỉnh lại thì cần phải có một người mà cô đặc biệt tin tưởng ở bên cạnh, vì không có một cô gái nào có thể bình tĩnh được khi nhận ra mình bị cạo sạch tóc như vậy.
Do vết thương nghiêm trọng, lại nằm ở phía sau đầu, nên buộc phải cạo tóc để dễ xử lí và không để nhiễm trùng.
Nhìn Vân Kiều nằm yên trên giường bệnh, xung quanh chi chít những dây truyền nước, đầu cô quấn băng trắng, khuôn mặt tái nhợt, Thẩm Xuyên luôn cảm thấy tội lỗi vì đã đến muộn.
Nếu anh chỉ cần sớm một phút hay ba mươi giây