Khắp các trang mạng đã lan truyền đi thông tin Đình thiếu gia qua lại với Bạch tiểu thư.
Mặc dù đã cho người xóa hết các bài đăng đó, nhưng Đình Nhậm cũng không thể ngăn cản được tốc độ truyền miệng của nhiều người.
Bạch Liễu Khanh cũng không chịu dừng lại, trong một buổi sáng đã mở ngay họp báo để đính chính tin đồn này.
Cô ta khẳng định mình và Đình Nhậm đã có tình cảm với nhau trước khi Đình lão lão qua đời, tức là Lục Vân Kiều mới chính là người đến sau và bị ép buộc gả vào Đình gia.
Cuộc phẫu thuật trải qua suốt năm tiếng đồng hồ.
Người làm ở Đình gia vì không nghe ngóng được tình hình gì nên càng thêm sốt ruột.
Đình Nhậm và Thẩm Xuyên luôn túc trực bên ngoài, mọi công việc đều dẹp qua một bên, báo hại Liêu Kiệt đã phải dời hết ba cuộc họp quan trọng cùng hàng loạt giấy tờ, hợp đồng.
Đình Nhậm cũng không ngờ Bạch Liễu Khanh này lại gan to như vậy.
Với thế lực của tổ chức ngầm mà ông nội để lại, Đình Nhậm có khả năng gi3t chết ả một cách đơn giản.
Nhưng đây không phải là vấn đề trả thù hay không, mà là danh dự của cả một gia tộc, anh không thể tùy ý làm bừa được.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, thật đau đớn.
Đình Nhậm đối với Vân Kiều không chỉ là mối quan hệ mở lòng nữa, anh thật sự đã có tình cảm với cô gái nhỏ ấy mất rồi.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở, Vân Kiều được đẩy ra ngoài.
Hai người vội chạy đến hỏi xem thế nào.
Đình Nhậm sửng sốt, mới hôm qua thôi anh còn đưa cô đến trường, gương mặt ấy vẫn tươi cười rạng rỡ.
Bây giờ cô nằm đây, đầu quấn băng trắng, dây truyền nước khắp nơi, mái tóc đen dài cũng đành phải cắt bỏ.
Anh rất muốn chạm vào, nhưng vì sợ cô đau nên lại thôi.
"Anh xin lỗi..."
Dù đang hôn mê nhưng nhìn vào vẫn thấy được cô đang rất đau đớn.
Đình Nhậm cố kìm nén cảm xúc của mình, để các bác sĩ đưa cô vào phòng hồi sức đặc biệt.
Nhưng dù sao phẫu thuật cũng đã thành công, họ yên tâm được phần nào.
Năm tiếng đồng hồ chờ đợi đó đúng là cực hình.
"Bây giờ cậu định làm thế nào?"
"Chuyện này đã lan truyền rộng rãi trong nước rồi, tạm thời chưa thể xử lí Bạch Liễu Khanh."
"Vậy là trước mắt phải làm theo ý cô ta?"
"Đúng."
Đình Nhậm gật đầu nhưng trong lòng không mấy thoải mái.
Anh còn cả Đình gia sau lưng, lần này không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình được.
Bạch Liễu Khanh tính toán quá cẩn thận, phải chờ thời cơ để lật tẩy cô ta, không được nóng vội.
"Còn Vân Kiều, cậu định không nói sự thật với cô ấy?"
"Đừng.
Cô ấy vì tôi mà bị liên lụy.
Nếu ban đầu không được chọn làm con dâu nhà này thì ít nhất sẽ không gặp chuyện.
Đành làm trái ý ông nội rồi..."
Thẩm Xuyên ngồi sát lại, khoác vai anh giống như họ thời còn đi học.
"Cô ấy yêu cậu, tôi dùng cố gắng bao nhiêu cũng không được đáp lại.
Thành thật khuyên một câu, đừng đánh mất người con gái này."
Đình Nhậm nhìn sang Thẩm Xuyên, anh cười, một nụ cười thật chua chát.
Có lẽ sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện dù không muốn nhưng vẫn phải làm.
Anh định sẽ trả tự do cho Vân Kiều, để cô ấy không còn bị ràng buộc là con dâu nhà họ Đình nữa.
Bạch Liễu Khanh kia bước vào, nếu không đẩy cô đi xa mà vẫn cố chấp giữ lấy, khác nào lại đẩy cô vào hẻm cụt thêm một lần.
Đình Nhậm gọi về nhà kể rõ đầu đuôi với Từ quản gia.
Mọi người trong nhà đều mất ăn mất ngủ cả đêm, nay lại nghe được tin này, họ như suy sụp toàn bộ.
Nhưng với sự dặn dò của Đình Nhậm, họ đành phải cố gắng